Chương 880:
Đôi mắt nhíu chặt dần giãn ra, đáy mắt nổi lên ý cười, tâm trạng nặng nề suốt cả ngày có phần nhẹ nhàng hơn.
Lão K ngồi ở bên cạnh Hàn Chiến, thấy tâm trạng của Hàn Chiến bỗng nhiên như xuân về hoa nở thì không khỏi tò mò: “Anh Hàn, anh cười cái gì vậy, là đã giải quyết xong chuyện của nước A rồi à?”
Hàn Chiến cười nhẹ, cất di động đi rồi nói: “Không có gì, đi tìm hiểu xem Nhuyễn Nhuyễn đang ở đâu.”
Lão K giật mình: “Đã khuya vậy mà cô Nhuyễn Nhuyễn vẫn chưa về nhà sao?”
Hàn Chiến gấp tài liệu lại, bỏ dở cuộc họp, nói với ông K: “Hôm nay đến đây thôi.”
Lão K hỏi: “Anh Hàn còn muốn tôi đi điều tra xem cô Nhuyễn Nhuyễn ở nơi nào không?”
Di động của Hàn Chiến lại vang lên, là tin nhắn báo trừ tiền tài khoản, vẫn là tiêu ở sòng bạc Hàn Thành.
Hàn Chiến cầm di động nói: “Không cần, anh về nhà đi.”
“… Vâng.”
Tay Hàn Chiến cầm một chiếc áo gió màu đen, đôi chân dài rảo bước đi xuống tầng, đang muốn đi ra ngoài.
Nhiếp Khinh Khinh gặp Hàn Chiến ở dưới tầng, có chút nghỉ hoặc: “Đã muộn thế này rồi, anh Hàn còn muốn đi đâu vậy?”
“Đi ra ngoài có chút việc.”
Bỏ lại câu nói này, Hàn Chiến Nhiếp Khinh Khinh không có ngốc, tuy Hàn Chiến chỉ đáp lại một câu qua loa cho có lệ, nhưng đến giờ này mà Nguyệt Như Ca vẫn còn chưa về, thì anh Hàn chắc chắn là đi tìm người phụ nữ đó rồi.
Cái người phụ nữ đó rốt cuộc có chỗ nào tốt mà đáng để cho anh Hàn phải nhớ mãi không quên cơ chứ.
Trong sòng bạc.
Nguyệt Như Ca cùng với Diệp Tinh Nam chơi quá lớn nên đã thu hút rất nhiều ánh mắt và sự chú ý của mọi người.
Trong sòng bạc vàng thau lẫn lộn, loại người nào cũng có, những người xấu cảm thấy hứng thú với sự ra tay hào phóng, vung tiền như rác của Nguyệt Như Ca cũng không phải là ít.
Nguyệt Như Ca và Diệp Tinh Nam rất nhanh đã bị chú ý, theo dõi.
Diệp Tỉnh Nam rất nhát gan, sợ hãi, túm lấy ống tay áo của Nguyệt Như Ca: “Anh Ca, chúng ta chơi quá lớn nên bị người ta chú ý đến rồi, phỏng chừng có rất nhiều người muốn cướp tiền của chúng ta! Hai người chúng ta vẫn là nhanh chóng đi thôi!”
Nguyệt Như Ca không sợ trời, không sợ đất: “Sợ cái gì, cậu đã quên sư phụ là làm cái gì để sống rồi à? Muốn đụng đến tôi? Tự tìm cái chết mài”
iền đi luôn ra khỏi biệt thự.
“Nhưng mà trong hai người chúng ta chỉ có một mình cô là có thể đánh nhau, bọn họ có nhiều người như thế, làm sao chúng ta có thể đánh lại được chứ?”
“Không cần phải hoảng sợ, tiếp tục chơi đi”
Diệp Tỉnh Nam: “.
Đi theo ông lớn thực sự là không thể bớt lo, rất là hao tâm tổn trí.
Chẳng bao lâu sau, người quản lý sòng bạc đi tới, mỉm cười nói với Nguyệt Như Ca.
“Cô gái xinh đẹp này, bởi vì tối nay cô là người đã tiêu nhiều nhất ở sòng bạc của chúng tôi, nên ông chủ của chúng tôi muốn gặp cô một chút, mời cô uống chén trà”
Nguyệt Như Ca xua tay: “Không cần phải cảm kích tôi đâu, tôi còn có thể cống hiến chỉ tiêu KPI cho sòng bạc của các anh trong vòng một tháng tới, thậm chí là một quý nữa đấy. Uống trà sao, miễn đi, tôi không thích uống trà”
Quản lý sòng bạc vẫn cười một cách máy móc, cung kính hơi cúi người, nói: “Thưa cô, người mà ông chủ của chúng tôi muốn gặp, cho.
đến bây giờ vẫn chưa có người nào là không thể gặp được cả. Vẫn là mời cô đi với tôi một chuyến”
Diệp Tinh Nam đang núp ở sau lưng Nguyệt Như Ca, có linh cảm răng ông chủ của sòng bạc này là người không dễ đối phó.
“Anh Ca, chúng ta có nên đi gặp không?”