Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 883



Chương 883:

 

Nguyệt Như Ca vươn nửa người nhỏ nhắn ra rồi hét với Hàn Chiến đang đứng trước đầu xe: “Hàn Chiến, anh muốn chết à, tôi còn ghét bỏ mệnh quá ngắn đây này!”

 

Ở Hàn Thành địa bàn của Hàn Chiến, nếu như lái xe đụng phải anh †a thì cô và Tiểu Nam chắc chắn sẽ ăn không hết gói mang về.

 

Đôi chân thon dài của Hàn Chiến sải bước tới gần rồi kéo cánh cửa xe và nắm lấy cổ tay của Nguyệt Như Ca kéo cô ra khỏi chiếc xe thể thao.

 

“Hàn Chiến anh định làm gì vậy?”

 

“Đã muộn như thế này rồi mà em vẫn còn ở cùng với tên trai bao này à, em định cả đêm không về sao?”

 

Diệp Tinh Nam đang ngồi trong chiếc xe Ferrari đột nhiên bị nói là trai bao nên nhướng mày không vui, nói: “Chú à, anh nói ai là trai bao vậy, anh Ca cũng chưa từng cho không tiền cho tôi đâu!”

 

Vừa nghe đến cái nickname buồn nôn này Hàn Chiến tức giận đến mức bùng nổ nheo lại đôi mắt đen nhánh và băng giá rồi lạnh lùng lên tiếng: “Anh Ca, gọi buồn nôn như vậy à?”

 

Khóe miệng của Nguyệt Như Ca hơi giật một chút, cô ta biết Hàn Chiến người này có thế lực rất lớn nếu cô ta cứ tiếp tục cố chấp như vậy không chừng sẽ hại đến Tiểu Nam nên xua tay và nói với Diệp Tinh Nam: “Tiểu Nam cậu về khách sạn trước đi, ngày mai tôi lại đến tìm cậu: Diệp Tinh Nam mới chỉ mười tám tuổi nên tính cách vẫn hơi trẻ con, Bĩu môi nói: “Anh Ca không đi chơi nữa à? Không phải đã nói chơi đến rạng sáng sao?”

 

Chơi đến rạng sáng? Chơi cái gì vậy?

 

Hàn Chiến là một người đàn ông trưởng thành nên đầu óc chuyển động rất nhanh, giữa đàn ông và đàn bà thì có thể chơi cái gì suốt đêm cơ chứ? Chơi trên giường à?

 

Hàn Chiến nắm chặt tay của Nguyệt Như Ca, càng siết chặt hơn đôi mắt lạnh lẽo nhìn về phía Diệp Tinh Nam: “Còn không chịu đi hay sao?”

 

Ánh mắt đó như đang nhìn một người chết vậy.

 

Ngay khi ánh mắt của Diệp Tỉnh Nam bắt gặp đôi mắt đó của Hàn Chiến cả người bất giác rùng mình một chút, sau lưng đã lấm tấm một mảng lớn mồ hôi.

 

Ánh mắt Hàn Chiến rõ ràng là còn không rời đi muốn chết sao?

 

Hơn nữa tư thế đó thể hiện anh ta tùy thời có thể rút súng ra trong nháy mắt.

 

Cậu ta vội vàng đạp chân ga lái chiếc xe thể thao chạy trốn nhanh như một làn khói.

 

Hàn Chiến dường như muốn bóp nát tay của Nguyệt Như Ca khiến cô ta không khỏi nhíu mày và muốn thoát khỏi gông cùm của anh.

 

“Hàn Chiến tôi đã nói rõ ràng rồi tôi xác thực đồng ý ở cùng anh một trăm ngày nhưng không có nghĩa tôi hoàn toàn không có tự do trong một trăm ngày này.”

 

Hàn Chiến nhìn vào đôi mắt của Như Ca và cơn giận dữ đã dâng lên đến đỉnh đầu, anh ta mím môi nói: “Một trăm ngày này em là vật sở hữu của tôi cho nên tôi có quyền quyết định cho em tự do hay không”

 

Vật sở hữu? Nguyệt Như Ca cô không phải là con chó hay con mèo đâu.

 

Nguyệt Như Ca nhìn anh ta nói với vẻ nghiêm túc như vậy vì vậy sắc mặt cũng trở nên lạnh lùng: “Hàn Chiến tôi cảnh cáo anh, tuy rằng chúng ta có thỏa thuận nhưng điều này không có nghĩa tôi bị anh kiểm soát. Nếu như anh còn vô cớ độc đoán như vậy thì tôi cũng có cách để rời khỏi Hàn Thành này đấy”

 

Không biết câu nói nào đã khơi dậy sợi dây căng chặt trong lòng Hàn Chiến, anh ta ôm chặt lấy eo Như Ca và khóa cô ta lại trong vòng tay mình rồi cúi đầu điên cuồng hôn mê đôi môi đỏ mọng của Như Ca.

 

Độc đoán không cho phép từ chối, ngay cả thời gian để cho người ta thở cũng không có.

 

Nguyệt Như Ca vùng vẫy, siết chặt nắm tay muốn đẩy anh ta ra nhưng cuối cùng sức lực chênh lệch giữa nam và nữ rất lớn nên cô càng giãy dụa thì Hàn Chiến càng ôm chặt hơn tựa như muốn dung nhập Như Ca vào máu thịt của anh ta vậy, vòng tay anh ta như một chiếc lồng giam trong chốc lát không thể nào đẩy ra được.

 

“Hàn Chiến… ưm..”

 

Nguyệt Như Ca cắn mạnh vào môi anh ta.

 

Hàn Chiến khẽ buông lỏng cô ta ra nhưng cánh tay vẫn ôm chặt lấy người rồi áp trán vào trán Nguyệt Như Ca, đôi mắt đen nhánh đan xen giữa băng lạnh và lửa nóng nhìn chăm chú vào đôi môi đã sưng đỏ của người con gái trong lòng, rôi nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Em có biện pháp chạy trốn nhưng tôi cũng có cách để bắt em lại. Nguyệt Như Ca em cứ thử chạy trốn xem. Sự tin tưởng của tôi dành em không nhiều lắm đâu nên tốt nhất em đừng dễ dàng phung phí nó.”

 

Khi Hàn Chiến nói những lời này, giọng nói của anh ta trở nên trầm thấp và hơi khàn nghe có vẻ âu yếm trìu mến, nhưng lại đầy lạnh lùng và mang theo sát khí.

 

Đây là lần đầu tiên Nguyệt Như Ca nhìn thấy dáng vẻ của Hàn Chiến như vậy, không khỏi nuốt một ngụm nước miếng rồi khẽ trừng mắt với anh ta: “Anh buông tôi ra trước đi đã”

 

Hàn Chiến biết Như Ca lúc này sẽ không chạy trốn nữa chỉ là có chút không hài lòng với yêu cầu này của cô ta, anh ta khẽ cau mày lại và không vui buông cô ta ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.