Trong chớp mắt khi cánh cửa đóng lại, cùng lúc đó, thân người cao lớn của Hàn Chiến cũng đè ép đi xuống.
Nguyệt Như Ca bị anh đè trên sô pha, hai tay cô chống đỡ trên vòm ngực của anh.
Hàn Chiến nắm chặt hai tay của cô, giọng nói đã khàn tới mức khó nói: “Có phải em đã quên rồi không, trước cái ước hẹn 100 ngày chưa kết thúc, anh muốn em làm cái gì em cũng phải phối hợp?”
“Chưa”
Hai mắt Hàn Chiến sáng rực nhìn chằm chằm khuôn mặt mà mình nhớ mong ngày đêm, nụ hôn nóng bỏng bắt đầu rơi xuống tóc mai của cô, khàn giọng nói: “Vậy đừng có từ chối anh, Nhuyễn Nhuyễn, anh cần em: Nguyệt Như Ca cau mày: “Nhuyễn Nhuyễn là ai?”
“Là em”
Bà hắn! Tên khốn kiếp! Nói bậy cũng không cần soạn trước.
Nguyệt Như Ca đẩy anh ra, nhìn chăm chằm vào anh.
Đôi mắt của Hàn Chiến gợn sóng quay cuồng, nói: “Em có thể từ chối anh, nhưng không chừng anh sẽ bị tác dụng của loại thuốc này mà xảy ra chuyện đó.”
“Anh có thể tìm cô gái khác”
“Anh không muốn” Không chút chần chờ nào, Hàn Chiến lập tức trả lời như vậy.
Có lẽ do anh trả lời quá mức dứt khoát, dứt khoát tới độ Nguyệt Như Ca có hơi sững sờ.
Hầu kết khô khốc của Hàn Chiến lăn lộn một cái, nhìn cô, từng câu từng chữ nói ra: “Anh chỉ muốn em mà thôi, anh không cần người khác.”
Nhịp tim Nguyệt Như Ca thành công bị anh làm cho đập siêu nhanh.
Khi một người đàn ông, mà người đó còn vô cùng đẹp trai lạ nhìn cô liếc mắt đưa tình, nói với cô, anh ta không cần ai khác chỉ cần một mình cô, bất luận cô gái nào cũng sẽ xúc động.
Nguyệt Như Ca cũng không phải ngoại Không hiểu sao mặt của cô hơi nóng lên, giống như bị Hàn Chiến lây bệnh: “Nhưng hành vi của anh không phải như vậy, có cần em nhắc nhở anh không vừa rồi anh còn mới ôm qua cô Nhiếp Khinh Khinh còn xém chút nữa là lăn giường luôn rồi đấy”
“Anh là bị ép buộc.”
Nguyệt Như Ca nhìn dáng vẻ vô tội của Hàn Chiến, khóe miệng giật giật.
Một người đàn ông thân cao mét chín, lại vô sỉ dám nói ra mình bị phụ nữ ép buộc?
“Thủ lĩnh Hàn à, anh còn có thể… lại không cần mặt mũi nữa sao?”
Hàn Chiến cúi đầu, chặn kín môi cô.
Ừ… Hoàn toàn chính xác là không biết xấu hổ.
Nguyệt Như Ca vẫn đưa tay chống đỡ bả vai của anh.
Hàn Chiến ngăn chặn lại cơn nóng trong lòng nói: “Em tốt nhất nên có lý do gì đó xứng đáng một chút để cho anh chờ đợi”
Cô gái nhỏ dưới thân, bỗng nhiên ánh mắt bay bổng không cố định, có chút khó chịu nói: “Bây giờ em không thích hương vị của cô Nhiếp Khinh Khinh còn trên người anh, còn nữa, cái ghế sô pha này, em cũng không muốn cùng anh ở chỗ này…”
Cô còn chưa nói hết người đàn ông phía trên bỗng nhiên đứng dậy, kéo cô trực tiếp ôm lên.
Bởi vì tác dụng của thuốc, sức lực của Hàn Chiến không đủ, Nguyệt Như Ca theo bản năng nói: “Anh có thể chứ? Thả em xuống, em tự đi”
Hàn Chiến lặng lẽ lườm cô một cái: “Đừng luôn hỏi đàn ông có thể hay không, nhất là ngay lúc này”
Cửa phòng sách được mở ra, ở bên ngoài Thần Cửu đang nghe lén trực tiếp ngã xuống kêu “Ối!” một tiếng.
Hàn Chiến: “Cậu trốn ở chỗ này là muốn chết hả?”
Thần Cửu đứng lên, sờ sờ mũi nói: “Cái này… Anh Hàn… Các người làm xong việc rồi hả? Nhanh vậy à?”
Hàn Chiến ôm Nguyệt Như Ca đi thẳng lên phòng ngủ, rồi bỏ lại một câu: “Còn chưa bắt đầu nữa”
Nguyệt Như Ca: Người đàn ông này, nói chuyện có cần trực tiếp vậy không!