Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 891



Thần Cửu ở phía sau không ngừng dặn dò: “Nghìn lần phải nhớ kỹ, đừng có quá độ nha!”

 

Phòng tắm trong phòng ngủ, một cảnh tượng tươi mát.

 

Quần tây của đàn ông cùng với áo sơ mi nữ, chân váy, toàn bộ bị vứt trên thảm, nằm chồng lên nhau.

 

Trong phòng, quấn quýt triền miên, trong không khí dường như phát ra tia lửa, mỗi lần đốt là không ngừng lại được.

 

Trời bên ngoài, từ sáng biến thành tối đen.

 

Đêm khuya mùa động lạnh lẽo, ánh sao thưa thớt, hiện ra một luồng khí lạnh, nhưng trong phòng lại khí nóng hừng hực, một phòng đầy không khí mờ ám chưa rút đi, trong không khí còn lưu lại chút mùi vị kích tình.

 

Hàn Chiến tỉnh lại, nhìn cô gái mướt mồ hôi nằm trong ngực mình, kìm lòng không được cúi xuống hôn một cái lên trán cô.

 

Nguyệt Như Ca ngủ không sâu, toàn thân ê ẩm, giống như bị xe tải cán qua, một lát sau thì tỉnh lại.

 

Vừa mở mắt đã nhìn thấy gương mặt phóng lớn trước mặt mình của Hàn Chiến.

 

Không hiểu sao bên tai đột nhiên đỏ lên, xoay ánh mắt qua chỗ khác, xoay vào trong ngực anh không nhìn tới anh nữa.

 

Hàn Chiến dính sát lại, hai tay thon dài sít sao ôm chặt cô lại: “Xấu hổ sao?”

 

Người nào đó mạnh miệng nói: “Cũng không phải là lân đầu, xấu hổ làm gì?

 

Hàn Chiến ngừng trêu chọc cô, chỉ nhẹ nhàng cọ xát bên cổ của cô: “Anh đi tắm chút, hay cùng tắm chung nha?”

 

“Không đi” Dứt khoát từ chối.

 

Nếu thật sự làm theo lời anh nói, chỉ sợ củi khô bốc lửa, đêm nay.

 

đừng mong yên tĩnh.

 

Hàn Chiến biết vừa rồi làm mệt chết cô rồi, cũng không cưỡng ép, xoay người tự mình xuống giường, để trần thân người vừa rắn chắc vừa mạnh mẽ như bức tượng David, bước từng bước chân dài, dưới mí mắt cô bình thản đi vào phòng tắm…

 

Nguyệt Như Ca đưa tay ra nắm gối đầu, vùi mặt mình vào bên trong.

 

Trên mặt cô nóng tới mức như thể sốt cao không hạ vậy.

 

Nửa đêm về sáng, Hàn Chiến vào phòng đọc sách để làm việc.

 

Thấy chiếc sô pha đó anh ta lại nhớ tới sáng nay mình đã suýt gây ra những việc không thể cứu vãn được với Nhiếp Khinh Khinh thì bỗng cảm thấy nó cực kì gai mắt.

 

Sáng sớm hôm sau, anh ta nhanh chóng bảo quản gia đổi chiếc sô pha sang trọng đắt đỏ đó đi thật xa.

 

Sáng sớm hôm sau.

 

Nguyệt Như Ca duỗi lưng xuống nhà thì không thấy bóng dáng Nhiếp Khinh Khinh đâu trong phòng khách.

 

“Cô Nhiếp Khinh Khinh gì đấy đâu rồi?”

 

Hàn Chiến ngồi bên bàn ăn khẽ nhíu mày: “Thế nào, em mong chờ được gặp cô ta vào sáng sớm mỗi ngày lắm hả?”

 

Nguyệt Như Ca ngồi ở ghế đối diện cầm miếng bánh mì lên cắn vài miếng, đáp: “Cô Nhiếp Khinh Khinh đó là bảo bối dễ vỡ trong lòng Ngài Hàn cơ mà, Ngài Hàn tặng cả phòng ngủ chính của mình cho người đó thì sao lại hỏi tôi nhưng vấn để biết rõ vẫn còn cố hỏi mấy hứ vấn để vớ vẩn đó?”

 

“Tôi để phòng ngủ chính lại cho cô ta vì không muốn dính líu tới con người đó thôi” Hàn Chiến bình tĩnh giải thích.

 

Nguyệt Như Ca gật đầu nhưng không đồng ý: “Chủ động đưa người ta về nhà cũng không muốn dây dưa dính líu với người ta nốt”

 

Tay cầm dao rĩa của Hàn Chiến chợt khựng lại, ngước mắt lên nhìn về phía cô gái thoải mái đâm thọt mình rồi chợt thấy buồn cười.

 

“Tất nhiên tôi không đưa Nhiếp Khinh Khinh về để dây dưa với cô ta”

 

Nguyệt Như Ca cười nhạt nhẽo, nụ cười chất chứa sự cười cợt.

 

Cô ta cầm ly nước trái cây lên uống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.