Chương 896:
“Nếu cô Như Ca muốn biết về đoạn kí ức đó thì Ngài Hàn nói Thần Cửu có thể giúp được”
Nguyệt Như Ca cắn răng, Hàn Chiến chết tiệt này, anh ta đi rồi lại bảo cấp dưới nói mấy chuyện này cho cô biết làm gì?
Nếu không biết chuyện này thì chắc hôm nay cô đã thoải mái ra đi rồi.
Bây giờ họ nói cho cô biết vì muốn cô chạy tới biên giới phía tây tìm anh hỏi cho rõ ràng ư?
Cô không đi!
Nguyệt Như Ca hờ hững nói: “Không cần đâu, tôi còn có việc nên đi trước.”
Thấy Nguyệt Như Ca đòi đi, Lão K vội vàng hỏi: “Cô Như Ca định đi đâu?”
“Tất nhiên là rời khỏi đây rời. Mấy người luôn miệng nói vì tôi nên Hàn Chiến mới bị đuổi ra biên giới phía tây cơ mà. Thân phận của tôi không thích hợp ở lại bên Hàn Chiến, bây giờ Hàn Chiến không có ở đây nên chẳng có ai được phép cản tôi đi cả. Tôi đi rồi thì Ngài Hàn các người mới sống yên được”
L§oK: Lẽ ra sau khi nghe xong chuyện này Nguyệt Như Ca phải vội vã lên máy bay chạy tới biên giới phía tây tìm Ngài Hàn chứ?
€ô gái này đúng là người sắt đá!
Nguyệt Như Ca rời khỏi nước R.
Sau khi đến thành phố Bắc cô lập tức gọi điện thoại cho Giang Thanh Việt.
“Đang ở sân bay thành phố Bắc, lái xe đến đây đón tôi đi”
Nguyệt Như Ca nói xong bèn ngắt điện thoại.
Nếu Giang Thanh Việt cũng tham gia vào chuyện thôi miên lấy đi kí ức của cô vào mười năm trước thỉ Nguyệt Như Ca này thề nhất định phải lột da Lục Hỉ Bảo.
Sáng sớm nên Lục Hỉ Bảo vẫn còn lười biếng nằm trong lòng Giang Thanh Việt ngủ như một con heo.
Giang Thanh Việt nhận được cuộc điện thoại từ Nguyệt Như Ca xong lập tức ngồi dậy làm Lục Hi Bảo tỉnh giấc.
Lục Hỉ Bảo ôm lưng anh, nhắm mắt lại thì thào: “Chồng, sao anh dậy sớm vậy?”
“Như Ca vừa gọi điện thoại cho anh bảo là đang ở sân bay, kêu anh qua đón.
Lục Hỉ Bảo định nhắm mắt lại tiếp tục ngủ, gật đầu “ừ” rồi ba giây sau lại vùng dậy như xác ướp.
Giang Thanh Việt nhìn cô vợ nhỏ đầu tóc bù xù như kẻ điên thì buồn cười: “Nhắc tới Như Ca em lại phản ứng dữ dội thế?”
Lục Hỉ Bảo vò mái tóc rối, lo lắng quay sang nhìn Giang Thanh Việt hỏi: “Sao anh bảo cô ấy đang phát triển tình cảm với Hàn Chiến ở nước R tốt lắm mà? Sao bây giờ lại chạy tới đây tìm anh nữa? Chẳng lẽ cô ấy lại muốn kéo anh đi làm chuyện gì nguy hiểm nữa ư?”
Giang Thanh Việt nhíu mày an ủi Lục Hỉ Bảo: “Chắc là không đâu, có lẽ cô ấy đến đây để đi du lịch thôi thì sao?”
“Em biết con người cô ta nhất, cô ấy không rỗi hơi đi lung tung đâu, chắc chản là có chuyện gì rồi!”
Giang Thanh Việt giơ tay xoa đầu cô gái nhỏ, dịu dàng nói: “Không ngủ nữa hả?”
Lục Hỉ Bảo bò dậy: “Không ngủ đâu, em muốn theo anh đến gặp Nguyệt Như Ca. Hơn nữa em phải trông chừng anh để cô ấy không thể cướp anh đi.”
Cô ấy ngồi dậy cực kì nhanh nhẹn, chẳng mấy khi thấy cô ấy hoạt bát dậy sớm vào buổi sáng mùa đông thế này bao giờ.
Giang Thanh Việt nhìn bóng dáng nhỏ bé đang đứng trước tủ quần áo tìm đồ mặc rồi bất đắc dĩ lắc đầu.
Chắc là cả đời này cô gái nhỏ nhà anh sẽ sống với nỗi ám ảnh về Nguyệt Như Ca mất.
Giang Thanh Việt không hiểu nổi: “Bảo bối, em còn chẳng thèm sợ anh mà sao lại sợ Nguyệt Như Ca như chuột sợ mèo thế?”
“Tất nhiên là em không sợ anh rồi, cái gì anh cũng nghe lời em.