Chương 900:
Ánh mắt của Hàn Chiến trở nên kiên định: “Cô ấy nhất định sẽ tới.”
Thần Cửu hơi sững sờ, anh ta nhìn bóng lưng rời đi của Hàn Chiến: “Thủ lĩnh, anh chắc chắn như vậy à? Nếu người phụ nữ kia không có lương tâm thì sao?”
Hàn Chiến vẫy tay: “Nếu không thì cứ coi như tôi bị mù, uổng công yêu thương cô ấy “Đúng là con người ung dung tự tại?
Thần Cửu đánh rơi vỏ chai rỗng, anh ta đang định đứng dậy trở về phòng ngủ thì trong trại đột nhiên vang lên tiếng còi khẩn cấp.
Tiếng còi báo động vang lên.
“Chú ý, một chiếc trực thăng quân sự hai cánh quạt không xác định đang bay về phía trại, cách trại khoảng mười ngàn mét, tất cả quân sĩ lập tức tập hợp lại để phòng thủ…”
Ở giữa không trung cách đó không xa, một tia sáng yếu ớt phát ra từ trực thăng bỗng sáng lập lòe trên bầu trời đêm.
Thần Cửu khẽ cau mày.
“Chậc chậc chậc chậc!”
Kẻ này không muốn sống sót nên mới xông vào trại của họ.
Một lúc sau, còi báo động lại vang lên.
“Chú ý, báo động được dỡ bỏ. Máy bay trực thăng quân sự không tấn công hệ thống phòng thủ chiến đấu”
Dù là vậy nhưng trong trại vẫn cử một đội đi điều tra.
Ngay khi chiếc trực thăng do Nguyệt Như Ca điều khiển hạ cánh, cô ta đã bị chĩa súng vào trán.
“Cô có biết mình sẽ bị tội gì khi đột nhập trại quân cảnh biên giới nước R không?”
Nguyệt Như Ca giơ hai tay lên: “Đưa tôi đến gặp thủ lĩnh Hàn Chiến của các anh!”
Người lính khit mũi một cách lạnh lùng rồi tóm lấy Nguyệt Như Ca, sau đó áp giải cô về trại.
“Cô là ai mà dám đòi đi gặp thủ lĩnh của chúng tôi?”
Nguyệt Như Ca nghiến răng đi theo.
Lúc này, có một người đang đứng dưới mái hiên vội vàng cúi đầu xuống, chuyện hiểu lầm sẽ được giải quyết ngay, anh ta dọn dẹp tên lính này sau cũng không muộn!
Nguyệt Như Ca bị hai tên lính trói tay, áp giải vào doanh trại.
Vào lúc nửa đêm, một chiếc trực thăng quân sự không rõ danh tính đã đánh thức tất cả những người có trong doanh trại, và họ cảnh giác cho rằng đó là gián điệp của quân địch đã bị bắt.
Nguyệt Như Ca bị đưa đến văn phòng làm việc của Hàn Chiến, lúc này Hàn Chiến đang mặc áo quần ngày thường, nhìn thấy có một người phụ nữ bị đưa vào với khuôn mặt thờ ơ và ánh mắt bình tĩnh.
Hàn Chiến không nói gì, ra lệnh cho hai tên lính đã áp giải Nguyệt Như Ca đến: “Các người xuống trước đi”
Có một tên lính đã quay lại liếc nhìn Nguyệt Như Ca và cảm thấy rằng người phụ nữ này có vẻ không thành thật, cứng đầu nên anh ta đã lo lắng nhắc nhở: “Thưa anh Hàn, người phụ nữ này rất đáng ngờ, có thể là gián điệp, anh phải hết sức cẩn thận”
Hàn Chiến khẽ gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Tôi biết rồi”
Sau khi hai tên lính lui xuống, Nguyệt Như Ca mới bắt đầu nói: “Mở trói cho tôi”
Hàn Chiến nhìn chằm chằm vào mặt cô, ánh mắt vô cảm ấy bắt đầu cử động, nhưng rất nhanh sau đó đã phải kiềm chế lại.
“Cô đến biên giới phía Tây này làm gì?”
Nguyệt Như Ca khế cười, ngước mắt lên nhìn anh và nói: “Không phải anh Hàn đây đã biết rõ rồi à, sao còn phải cố hỏi cơ chứ?”
Nếu anh ta không muốn cô đi tìm anh ta thì vì cớ gì sau khi anh ra đi lại để lão K kể cho cô nghe chuyện mười năm trước chứ?
Trước kia, cô ta chưa từng nghĩ rằng Hàn Chiến là một con người †ồi tệ và xấu xa như thế.