Chương 903:
Cô ta an ủi: “Tôi vẫn còn sống, còn đang đứng trước mặt anh, anh nên vui vẻ”
Hàn Chiến nhìn khuôn mặt xinh xắn của Nguyệt Như Ca, ánh mặt rốt cuộc cũng thay đổi, anh ta cười một cách cưng chiều: “Anh rất vui vẻ, tuy rằng anh đã mong em tới biên giới tìm anh, nhưng khi nhìn lấy em thì anh vẫn không nhịn được mà phấn khích”
Phấn khích?
“Vẻ mặt phấn khích của anh trông cũng khá bình tĩnh đấy”
Hàn Chiến cầm tay Nguyệt Như Ca áp vào bên ngực trái: “Nó đập rất nhanh”
Khi cô ta chạm vào tim anh thì đột nhiên nhớ ra điều gì đó.
Mười năm trước, cô ta bị người của Dung Bái bắt và tra tấn bằng mỏ hàn, trên ngực có một mảnh da hoại tử nên Hàn Chiến đã tự ghép da mình cho cô ta.
Sau đó, vết thương đã lành và không còn dấu vết nữa.
Nguyệt Như Ca đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve vị trí của mảnh da được lấy đi: “Chỗ da này đã lành lại rồi sao?”
Hàn Chiến cầm bàn tay nhỏ bé của cô ta: “Đã sớm lành lại rồi”
Ban đêm, Nguyệt Như Ca cũng không thèm già mồm cãi láo làm gì, vốn dĩ cô ta đã ở cạnh Hàn Chiến một trăm ngày vì cái hợp đồng, sau lại khôi phục trí nhớ của mười năm trước nên khi ngủ với Hàn Chiến thì cô †a cũng không thấy có gì không đúng.
Nguyệt Như Ca vội vàng đến đây nên không mang theo quần áo gì cả.
Hàn Chiến ném chiếc áo sơ mi trắng của mình cho cô: “Chỉ mặc tạm một đêm thôi. Ngày mai anh sẽ mượn quần áo mới của mấy cô bên trạm y tế. Qua vài ngày nữa, anh sẽ cho người mang quần áo của em từ Hàn Thành tới đây”
Sau khi tắm xong, Nguyệt Như Ca mặc một chiếc áo sơ mi trắng bước ra.
Cô ta đột nhiên bị Hàn Chiến ôm từ phía sau.
Người đàn ông vùi mặt vào cổ cô ta rồi thở dài: “Nhuyễn Nhuyễn, anh rất muốn giữ em ở bên cạnh. Mặc kệ mười năm qua hai chúng ta đã bỏ lỡ chuyện gì, chỉ cần anh được ở cạnh em là đủ”
“Vậy vì sao lúc ký kết hợp đồng, anh không ghi là ‘cả đời’ mà chỉ ghi “một trăm ngày’?”
Hàn Chiến vùi vào cổ cô rồi cười khẽ: “Anh sợ dọa em bỏ chạy”
“Tại sao lại bắt ép tôi đến tìm anh? Vì sao điều kiện sống ở biên giới lại nghèo nàn như vậy mà anh lại muốn tôi đến đây để chịu khổ? Không phải khi yêu thì nên đau lòng họ sao?”
Hàn Chiến siết chặt eo cô ta: “Anh sợ em bỏ trốn”
Mặc dù không muốn người mình yêu đến nơi khủng khiếp này, nhưng Hàn Chiến cũng sợ rằng sau khi anh ta ở biên giới được một năm rưỡi thì tình cảm yếu ớt của cô ta đối với anh ta sẽ biến mất.
“Anh sợ cái gì?”
Hàn Chiến nửa đùa nửa nghiêm túc “Anh sợ em sẽ cưới chồng, thậm chí sẽ sinh con cho người khác. Anh sợ anh sẽ hối hận, vì vậy anh thà để em ở với anh tại chỗ khủng khiếp này còn hơn”
“Hàn Chiến, tôi đã bao giờ nói rằng tôi không thích kết hôn, hay làm nội trợ, thậm chí không thích có con với anh chưa? Tôi không thích chăm sóc con cái, thậm chí cũng không thích trở thành một người mẹ”
“Không sao, anh đều nghe em cả.”
Chỉ cần Nguyệt Như Ca là của anh ta thì mọi thứ khác đều không thành vấn đề.
Hàn Chiến bế cô ta lên trên giường, sau đó dùng bàn tay to vuốt ve khuôn mặt của người kia: “Bây giờ ổn rồi, em không thể chạy trốn biên Nguyệt Như Ca mỉm cười vươn tay ngăn cản lồng ngực của Hàn Chiến đang tiến lại gần rồi nói: “Lúc trước vì anh ép bức nên chúng ta mới có giao dịch một trăm ngày, trong những ngày đó tôi sẽ làm bất cứ chuyện gì mà anh muốn. Tuy nhiên, bây giờ khác xưa rồi, tôi biết anh yêu tôi, cho nên tôi có một yêu cầu.”
Hàn Chiến lắng nghe cô ta nói.
“Anh không được phép chạm vào tôi cho đến khi tôi yêu anh một lần nữa”
Người phụ nữ này đột nhiên thể hiện sự ranh mãnh của một con hồ ly.