Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 906



Chương 906:

 

Hàn Chiến thoáng nhìn qua người con gái trong ngực: “Lần này tha cho em”

 

Nguyệt Như Ca: “..”

 

Cánh tay dài của Hàn Chiến duõi ra, lấy áo khoác bên cạnh choàng lên đôi vai trần trụi của Nguyệt Như Ca rồi mới đi ra mở cửa.

 

Nguyệt Như Ca khẽ nhếch khóe môi, mặc áo len vào.

 

Sau khi Hàn Chiến lấy những món đồ kia xong, vừa xoay người lại thì thấy Nguyệt Như Ca đã mặc quần áo chỉnh tê. Váy dài đơn giản cùng với áo khoác len, ngay cả màu sắc cũng bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng mặc trên người cô, lại vô cùng không tầm thường.

 

Đúng là người xinh đẹp nên mặc gì cũng đều đẹp.

 

Hàn Chiến bỗng nhiên muốn làm xấu đi gương mặt của cô gái này, trong căn cứ có nhiều đàn ông tuổi trẻ cường tráng, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm của cô, dù không dám làm gì, nhưng trong lòng khó tránh khỏi sẽ ôm mối tương tư.

 

Ngay cả việc để người khác trộm nghĩ về cô thôi, Hàn Chiến cũng không cho phép.

 

Hàn Chiến cười như không cười trêu chọc: “Em đến đây, thật đúng là làm nhiễu loạn tâm tư đám binh lính của anh”

 

Nguyệt Như Ca khế hừ một tiếng, trong giọng nói ít nhiều có chút phàn nàn: “Là em chủ động muốn tới sao? Không phải anh ép em tới à?”

 

Nơi hoang vu thế này, ai muốn tự nguyện đến chứ.

 

Hàn Chiến gãi gãi lông mày, đứng sau lưng cô, nắm lấy mái tóc dài đang xõa rối tung trên vai của cô, chẳng biết từ khi nào trong tay đã có thêm một sợi dây thun, buộc lên tóc cho cô.

 

Thường ngày Nguyệt Như Ca rất ít khi buộc tóc, cảm thấy da đầu bị căng ra khó chịu, nên đưa tay định tháo xuống, ai ngờ bị Hàn Chiến ngăn lại.

 

“Em quyến rũ một mình anh đủ rồi, chẳng lẽ còn muốn quyến rũ luôn các binh lính của anh nữa à?”

 

Chỉ xõa tóc thôi mà đã bị xem là quyến rũ rồi?

 

“Em làm gì, trong mắt anh cũng đều là dụ dỗ anh cả”

 

Hàn Chiến không nói không rằng, chỉ nhàn nhạt đáp: “Ừm, dụ dỗ một mình anh thì không sao. Không cho phép dụ dỗ người khác”

 

Nguyệt Như Ca nhìn vào tấm gương phản chiếu cách đó không xa, nhíu mày, mếu máo: “Nhưng cột thế này xấu quá”

 

Hàn Chiến không cho cô có cơ hội cột lại, khoác vai cô đi ra ngoài, “Cứ để vậy đi, trừ anh ra sẽ không ai chú ý đến em”

 

“, Đây là sợ ngoại hình xinh đẹp của cô sẽ mê hoặc binh lính trong tay anh đây mà!

 

Đúng là nói một đằng làm một nẻo.

 

Hàn Chiến dẫn Nguyệt Như Ca đến nhà ăn.

 

Dọc theo con đường từ ký túc xá đến nhà ăn, rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm người con gái lạ mặt đi bên cạnh Hàn Chi €ó binh lính gặp hai người họ còn cúi đầu chào hỏi: “Chào thủ lĩnh, chào chị dâu”

 

Nguyệt Như Ca: Sau khi cậu binh lính trẻ tuổi mang vẻ mặt hóng hớt cười mờ ám chạy đi, Nguyệt Như Ca nhìn anh hỏi: “Cậu ta gọi em là gì?”

 

Một nụ cười thâm thúy thoáng hiện trên khóe môi Hàn Chiến: “Gọi em là chị dâu”

 

“Ai là chị dâu của cậu ta!”

 

“Ừm, em không phải, em là vợ của thủ lĩnh”

 

Nguyệt như c: Đúng là nói nhảm mà.

 

Sau khi tới căn tin, họ cùng nhau ăn sáng.

 

Nguyệt Như Ca uống một ngụm sữa đậu nành rồi nói: “Anh đừng hiểu lầm, tôi chỉ đợi ở đây vài ngày thôi, đừng nghĩ tôi sẽ ở lại nơi này với anh trong một năm rưỡi.”

 

“Em muốn về đâu?”

 

Nguyệt Như Ca nhướng mày, không cho là đúng: “Quay về nhà của tôi, tôi chính là người của biệt thự Vọng Sơn, không cần phải ăn nhờ ở đậu người khác.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.