Chương 907:
“Em đã bị tổ chức Minh xóa tên, nếu lại quay về nước Z thì sẽ không có ai che chở cho em đâu.”
Nguyệt Như Ca bĩu môi: “Với khả năng đánh lộn giỏi bá cháy của tôi thì còn cần ai che chở nữa. Lại nói, cơ chế phòng ngự của biệt thự Vọng Sơn đặc biệt như thế, người bình thường không thể xông vào đâu. Nếu ngủ ở nơi đó, tôi sẽ rất an toàn”
Hàn Chiến lấy một cái bánh quẩy nhét vào miệng của cô ta, ngăn chặn câu nói tiếp theo của cô ta.
“Anh không muốn nghe em nói những lời phải rời khỏi anh, mau ăn cơm đi” Hàn Chiến nói với vẻ điềm nhiên như không, thật hờ hững vô tâm.
Nguyệt Như Ca cắn vào cái bánh quẩy một phát thật mạnh, nói: “Vậy là anh không đồng ý cho tôi rời khỏi nơi này đúng không?”
“Nhuyễn Nhuyễn, em mới vừa khôi phục trí nhớ, em không biết là hiện tại em cần phải tiếp xúc với anh nhiều hơn sao?” Hàn Chiến có chút căm tức, căm tức Nguyệt Như Ca không hề quan tâm đến mình.
Nguyệt Như Ca vừa nhai bánh quẩy vừa nói: “Tôi về rồi sẽ không tìm người đàn ông khác. Anh không cần lo lắng một năm rưỡi sau khi anh gấp lại tôi thì tôi đã trở thành phụ nữ có thai đâu”
Mặt Hàn Chiến bình tĩnh nhưng tay lại đặt bát cơm xuống bàn một cách nặng nề, anh ta nhìn Nguyệt Như Ca và lạnh lùng nói: “Ý của em là em sẽ không yêu người đàn ông khác, cũng sẽ không yêu anh.”
Tại sao suy nghĩ của người đàn ông này lại có thể quanh co lòng vòng như thế nhờ?
“Tôi không hề nói tôi sẽ không yêu anh”
Tuy nhiên, nếu cô ta cứ ở đây thì trước sau gì thân phận của cô ta cũng sẽ bị bại Một khi bị bại lộ, đối với Hàn Chiến mà nói thì chỉ có hại mà không có lợi.
Cô có thể chờ anh ta thêm một năm rưỡi nữa, nhưng không phải ở lại trong quân khu của anh ta mà chờ anh ta.
Suốt mười năm chờ đợi, mặc dù nói cam tâm tình nguyện nhưng không hề được đáp lại chút nào thì ít nhiều gì cũng có chút oán giận, nhất là trong lòng Hàn Chiến còn có bức tường ngăn cách. Cô đã từng kết hôn với Giang Thanh Việt, chịu khổ cực ở bên Giang Thanh Việt, hiện giờ lại đến nơi này của anh ta, cô lại không đồng ý ở bên cạnh anh ta lâu thêm chút nữa thì Hàn Chiến sẽ nghĩ như thế nào?
“Em có thể không để ý sống chết ở bên cạnh Bạch Lâm Anh, nhưng tới này của anh, em lại tiếc mạng và chỉ muốn sống hưởng thụ”
Những lời này đủ để làm người khác tổn thương.
Nguyệt Như Ca bỏ bánh quẩy trong tay xuống, đôi mắt xinh đẹp như nước đang ngập tràn tức giận mà nhìn anh ta: “Hàn Chiến, anh có ý gì?”
“Có ý gì, em không hiểu sao?”
Hàn Chiến chưa ăn được bao nhiêu đã đứng dậy rời đi.
Nguyệt Như Ca ngồi ở chỗ đó, nhịn không được chửi bậy một câu, suýt chút nữa đã ném cả sữa đậu nành đi Mẹ nó, sao cô lại yêu phải một tên đáng ghét như vậy chứ! Trước.
kia lúc cô theo đuổi Giang Thanh Việt cũng không cảm thấy phiền muộn đau đầu như thế này.
Cả ngày, không có việc gì.
Sau bữa sáng, Hàn Chiến liền dẫn theo quân đội ra ngoài.
Cho đến đêm khuya, anh ta chưa trở về.
Nguyệt Như Ca đợi ở trên giường đã lâu, cuối cùng ngủ mất.
Cho đến khi Hàn Chiến mang cả người đầy khí lạnh trở về, anh ta lập tức thấy người phụ nữ đang nghiêng đầu ngủ ở trên giường.
Nguyệt Như Ca ngủ không sâu, sau khi nghe thấy Hàn Chiến bước chân vào nhà, cô ta lập tức tỉnh lại, còn hơi buồn ngủ.
Tiếp xúc ánh mắt với Hàn Chiến, Nguyệt Như Ca lập tức lấy chăn trùm qua đầu, không thèm để ý đến anh ta.
Hàn Chiến hừ lạnh một tiếng, cởi áo khoác và tiện tay để lên trên ghế, nói với giọng giêu cợt: “Không phải em nói đi ư? Tại sao em còn chưa đi?”
Nguyệt Như Ca cũng không chịu thua kém ngoài miệng, cô ta xốc chăn lên và nói: “Đúng vậy, tôi đang đợi nói lời tạm biệt với anh đây”
Hàn Chiến quay lưng về phía cô ta, cởi bỏ cúc áo trên cổ áo sơ mi, hầu kết của anh ta lên xuống, trong mắt nén giận, cắn chặt răng.
Anh ta xoay người lại và lập tức giữ chặt tay cô ta, hỏi: “Cái cô này, rốt cuộc em có lương tâm hay không!”