Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 918



Chương 918:

 

Nguyệt Như Ca mỉm cười: “Anh cố gắng thêm chút nữa đi”

 

“Được”

 

Đối với Hàn Chiến, tình cảm cũng không chỉ có mỗi tình yêu, người đàn ông này đã dạy cho Nhuyễn Nhuyễn của năm mười tám tuổi biết cảm giác được người khác yêu thương là gì, thế nào là liều lĩnh, thế nào là tình cảm đến từ hai phía, anh ta vừa là sự tồn tại của người yêu, lại vừa là sự tồn tại của người nhà.

 

Từ nhỏ Nguyệt Như Ca đã không có người thân, vậy nên cô ta sống cô đơn hơn những đứa trẻ bình thường khác, không một ai trong tổ chức Minh khiến cô ta có thể dựa dẫm vào.

 

Mà Hàn Chiến lại vô cùng cưng chiều cô ta, không có nguyên tắc, cũng không có điều kiện.

 

Vì vậy, cô ta có lý do gì để từ chối tình yêu của một Hàn Chiến đối xử tốt với mình như vậy chứ.

 

Đêm khuya, nhân lúc các nhân viên y tế trong khu vực cách ly đang mệt mỏi đến nỗi ngủ trên bàn xem bệnh, Nguyệt Như Ca mặc bộ đồ cách ly, đeo khẩu trang và găng tay, sau đó tiến vào trong khu vực cách ly.

 

Mở cánh cửa ra, khi nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông, Nguyệt Như Ca gọi một tiếng: “Anh Hàn”

 

Hàn Chiến đưa lưng về phía Nguyệt Như Ca, anh ta hơi giật mình, nhưng giọng nữ này vô cùng rõ ràng, hoàn toàn không giống với giọng nói truyền qua sóng điện thoại.

 

Đây không phải ảo giác.

 

Hàn Chiến chậm rãi xoay người lại.

 

Nguyệt Như Ca bước đến và ôm lấy cổ anh ta.

 

Đối với Nguyệt Như Ca, cô ta chưa bao giờ nhớ ai đó nhiều như vậy.

 

Cho dù buổi sáng bọn họ vừa mới nói chuyện điện thoại với nhau qua lớp kính thủy tinh lạnh lẽo.

 

Nhưng nếu so với một cái ôm chân thật như vậy, thì hiệu quả của việc giảm bớt nỗi nhớ bằng cách gọi điện thoại và gặp nhau qua lớp kính là cực kỳ nhỏ bé.

 

Tuy rằng Hàn Chiến khó có thể kiềm chế tình cảm của mình, nhưng vẫn còn sót lại lý trí, anh ta dùng sức đẩy tay của Nguyệt Như Ca ra, đôi mắt đen láy trừng cô ta, khẽ mắng bằng giọng nói khàn khàn: “Em chạy vào đây làm gì, mau rời khỏi đây ngay!”

 

Nguyệt Như Ca kéo khẩu trang xuống, cô ta nhìn Hàn Chiến, sau đó nói bằng vẻ kiên định: “Tôi sẽ không ở đây lâu đâu, tôi chỉ ở mười phút rồi đi thôi”

 

“Nhuyễn Nhuyễn, em thật sự không muốn sống nữa à, em vào đây bằng cách nào?”

 

Nguyệt Như Ca nở nụ cười xấu xa: “Đừng quên tôi cũng là đặc công hạng nhất đấy, sao mấy món đồ chơi trẻ con như tấm ngăn cách ly cảnh báo này có thể làm khó được tôi chứ. Chỉ cần tôi muốn vào thì nhất định có thể vào được”

 

Hàn Chiến đã quên mất chuyện này.

 

Năm mười tám tuổi, Nhuyễn Nhuyễn còn dám xông vào phòng sách của anh ta.

 

Mười năm sau, Nguyệt Như Ca đã đủ trưởng thành, hơn nữa đây cũng chỉ là cảnh báo mà thôi, sao có thể làm khó cô ta đây.

 

Hàn Chiến nhìn Nguyệt Như Ca, vươn tay đeo khẩu trang lại cho cô ta.

 

Nguyệt Như Ca nhìn vào đôi mắt đen láy của anh ta và nói: “Tôi không sợ bị lây nhiễm”

 

“Tôi sợ”

 

Chỉ hai chữ đơn giản, nhưng lại khiến trái tim cô ta run lên: “Nhất định Thần Cửu sẽ nghiên cứu ra kháng thể”

 

“Tôi biết:’ Hàn Chiến luôn tin tưởng vào điều này.

 

Với trình độ y học của Thần Cửu, e rằng trên đời này chỉ có một đối thủ duy nhất, người đó là Thomson của tổ chức Minh, nhưng trình độ của hai người đều ngang hàng nhau, bọn họ từng là đối thủ của nhau, một người chuyên hạ độc và người kia thì chuyên giải độc, cuối cùng đấu đá với nhau chừng trăm trận, không ai thua, cũng chẳng ai thắng.

 

Nguyệt Như Ca rời khỏi khu vực cách ly vào lúc rạng sáng.

 

Sau khi chờ cô ta rời đi, Hàn Chiến nằm trên giường bệnh, không hề có ý định muốn ngủ.

 

Trong đầu đều lặp đi lặp lại hình ảnh gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn có chút gian xảo của hồ ly nhỏ, khi Nguyệt Như Ca nhìn anh ta, trong ánh mắt của cô ta đều tràn ngập hình bóng của Hàn Chiến, chưa một ai từng trao cho anh ta ánh mắt phong phú và tình cảm như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.