Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 920



Chương 920:

 

Nguyệt Như Ca tham gia lửa trại cùng mọi người, trong lúc đang chăm chỉ học động tác thì phần eo bỗng nhiên bị một bàn tay to lớn siết chặt lấy, sau đó cô ta được ôm vào một lồng ngực rắn chắc.

 

Cô ta nhíu mày, xoay mặt lại thì nhìn thấy khuôn mặt ngập tràn ham muốn của Hàn Chiến.

 

“Không nhảy nữa thì đi theo tôi Nguyệt Như Ca cảm thấy buồn cười, nói với vẻ chế nhạo: “Nhưng vừa nãy chính anh đã đẩy tôi vào đây vì muốn thấy tôi thất thố mà, hiện tại tôi mới bắt đầu có hứng thú với điệu nhảy này thì anh lại kéo tôi ra ngoài, anh Hàn, anh cố ý đúng không?”

 

Hàn Chiến cúi đầu, dựa sát vào cô với vẻ ái muội, sau đó mở miệng nói: “Em muốn nhảy thì về phòng tôi nhảy cho tôi xem. Nhưng không thể tiếp tục nhảy ở đây được, nếu không người của tôi sẽ bị em hớp hồn mất”

 

Nguyệt Như Ca bối rối nở nụ cười, cô ta khế sờ mũi nghĩ thâm, nghiêm trọng đến mức như vậy sao?

 

Hàn Chiến năm chặt cánh tay nhỏ bé của cô ta, tranh thủ lúc vẫn còn nhiều người thì lén lút chạy khỏi nơi đó.

 

Hai người nắm tay nhau bước dưới ánh trăng, đi về phía ký túc xá ở bên kia.

 

Mười ngón tay đan chặt vô cùng ấm áp và bình yên.

 

Nguyệt Như Ca hơi ngước mắt nhìn khuôn mặt đã có phần gầy đi Hàn Chiến một chút, sau đó khẽ cười nói: “Tôi cũng không thể cứ ở lại nơi này mãi được. Đến bao giờ thì anh định để tôi rời khỏi đây?”

 

Hàn Chiến cụp mắt xuống nhìn cô ta, ánh mắt thoáng qua chút lưu luyến, nhưng phần lớn là sự bất đắc dĩ nói: “Để em ở lại chỗ này với tôi thật sự có chút không thích hợp, không chỉ địa điểm mà cả tình hình của không thích hợp, nhưng tôi thật sự không nỡ để em rời khỏi đây”

 

Nguyệt Như Ca khẽ đảo đôi mắt đen láy, lên tiếng đề nghị: “Hay là như vậy đi, chỗ này là biên giới nên thật sự rất gần với nước Z, dù tôi đã về nước Z thì sau này cứ nửa tháng sẽ đến đây gặp anh Hàn một lần”

 

“Vậy mà tôi lại quên mất điều này, em vốn không phải một cô gái †ầm thường, em có rất nhiều cách để đi từ nước Z đến biên giới phía Tây của nước R* Nguyệt Như Ca nâng cằm lên, trong ánh mắt lướt qua một sự đắc ý, cô ta đáp: “Đương nhiên rồi, nếu tôi lái máy bay trực thăng đến đây thì cũng chỉ mất mấy tiếng đồng hồ thôi, nhưng nếu lần sau tôi đến thì anh Hàn phải cho tôi một tấm thẻ ra vào đấy, nếu không thì người của anh lại áp giải tôi như phạm nhân cho mà xem”

 

“Nếu bọn họ còn dám áp giải em như vậy, tôi sẽ xử lý bọn họ ngay”

 

Nguyệt Như Ca bĩu mỗi: “Lần trước tôi thấy hai tên lính đó là người của anh nên nể tình không đánh trả, lần sau bọn họ còn áp giải tôi như vậy thì tôi sẽ không khách sáo nữa đâu.”

 

Hàn Chiến giơ tay kéo cô ta vào trong ngực rồi ôm chặt lấy: “Vậy tôi còn phải cảm ơn em vì đã không làm rơi hai cái đầu của hai tên lính vô lễ đó rơi xuống đất rồi.”

 

“Đúng v: Hàn Chiến nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, ngập tràn sức sống của Nguyệt Như Ca, nhịp tim dần tăng lên mà ánh mắt vẫn nhìn cô ta chăm chú kia cũng trở nên nóng bỏng hơn.

 

“Nhuyễn Nhuyễn, nửa tháng mới gặp nhau một lần thì có ít quá không?”

 

“..” Nguyệt Như Ca ngước mắt lên nhìn thẳng vào anh ta rồi đáp: “Vậy anh muốn bao lâu thì gặp nhau một lần?”

 

“Theo ý của tôi thì một tuần gặp một lần”

 

Ngón tay thon dài của Nguyệt Như Ca giữ lấy cắm của Hàn Chiến, cô ta hơi nheo mắt lại nói: “Anh Hàn này, tuy rằng vẻ đẹp trai của anh cũng có tác dụng đấy, nhưng nếu để tôi bay đến đây gặp anh một tuần một lần thì có phải anh cũng được đăng chân lân đăng đầu rồi không?”

 

Nếu cô ta đồng ý thì chẳng phải là sẽ để mặc anh ta thích làm thịt mình như thế nào thì làm à?

 

Hàn Chiến cười khẽ, ánh mắt tràn ngập sự cưng chiều, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô ta rồi đáp: “Tôi không thể rời khỏi chỗ này, nếu có thể thì ban ngày sẽ làm việc ở đây còn ban đêm sẽ bay đến ở cạnh em, ngày nào cũng vậy”

 

“Ha ha, nghe anh nói sao mà tội nghiệp thế. Chuyện này phải xem tâm trạng của tôi như nào”

 

Nguyệt Như Ca chắp hai tay sau lưng, đi đằng trước.

 

Hàn Chiến đi đằng sau nắm chặt cánh tay của cô ta rồi chậm rãi ôm vào trong ngực mình, giọng nói trâm khàn mang theo ý không cho phép phản bác của người đàn ông vang lên bên tai cô ta: “Một tuần một lần, không thể ít hơn được nữa đâu Nhuyễn Nhuyễn.”

 

Nguyệt Như Ca nhìn vào đôi mắt nồng nàn tình cảm của anh ta, ời nói: “Nhìn anh yêu thương tôi như thế, tôi đành đồng ý với anh vậy. Nhưng mà…”

 

“Nhưng mà gì cơ?”

 

Nguyệt Như Ca dựa sát vào trán anh ta, ánh mắt thoáng qua một chút gian xảo nói Nhưng mà… phí nhiên liệu của máy bay thì anh phải chịu đấy”

 

Hàn Chiến nhìn cô ta một lúc lâu, gương mặt ngập tràn sự ấm áp mê hoặc lòng người, vô cùng vui vẻ đáp lời: “Được. Tôi sẽ trả phí nhiên liệu”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.