Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 936



Chương 936:

 

Nguyệt Như Ca đợi ở Hàn Thành hai ngày.

 

Trên đường đi tới sân bay, Nguyệt Như Ca phát hiện đầu cô ta choáng váng, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy cảnh vật bên ngoài cửa sổ xe không phải là đường đi tới sân bay.

 

Ngay lập tức, cô cảnh giác, cử động thân thể vô lực, nhìn chằm chằm vào người lái xe phía trước nói: “Anh không phải là lái xe của nhà họ Hàn đúng không, anh là ai vậy?”

 

Người lái xe xé bỏ mặt nạ da người, cười nói: “Cô Nguyệt à, cô phát hiện ra quá muộn đấy”

 

Nguyệt Như Ca nhíu mày nói: “

 

“Tôi là người mà lão thủ lĩnh phái tới để giết cô “Cái rắm. Nếu như lão thủ lĩnh thật sự muốn giết tôi như anh nói thì ngày hôm đó, ở biệt thự đã ra tay rồi. Anh căn bản không phải là người của lão thủ lĩnh, rốt cuộc thì anh là ai?”

 

Nếu lão thủ lĩnh thật muốn tiêu diệt cô ta thì ra tay ở Hàn Thành không phải dễ như trở bàn tay sao, cần gì phải phiền phức như vậy chứ?

 

Người lái xe cười gian tà nói: “Lão thủ lĩnh sợ rằng chuyện thất bại sẽ phiền phức, bị anh Hàn biết được, vì vậy mới bí mật cử tôi tới giết cô.”

 

Nguyệt Như Ca cười lạnh, bật người dậy, bóp cổ người lái xe yêu cầu: “Dừng xe lại! Ngay lập tức!”

 

Người lái xe cũng không phải người bình thường, dùng một tay khống chế tay của Nguyệt Như Ca: “Tôi khuyên cô tốt nhất đừng có lộn xộn. Cô đã bị hạ thuốc, căn bản không hề có sức lực đấu lại tôi đâu, cô vẫn nên ngoan ngoãn chút thì hơn. Tôi nhất định sẽ giúp cô sảng khoái mà: “Rốt cuộc thì anh là do ai phái tới “Hừ, nể tình cô sắp chết tới nơi rì cũng không sợ nói thật cho cô biết. Tôi là do một cô gái họ Nhiếp thuê tới giết cô”

 

Họ Nhiếp sao?

 

Nhiếp Khinh Khinh lại làm ra chuyện này.

 

“Mấy người hạ thuốc tôi từ lúc nào?”

 

“Lúc ở biệt thự Ngự Lâm. Hạ thuốc vào trong bữa sáng của cô. Đầu bếp đã bị chúng tôi bí mật đổi mất”

 

Nguyệt Như Ca cắn răng, tức giận nhìn anh ta: “Các người thật giỏi đấy! Không sợ tới khi anh Hàn về sẽ mang các người đi lột da sao?”

 

“Ha, chờ tưới khi anh Hàn về lột da chúng tôi thì cô cũng không còn nữa rồi. Vì vậy, cô vẫn nên suy nghĩ lại cẩn thận xem mình có thể sống được tới khi đó hay không đã”

 

Xe nhanh chóng đi ra khỏi sông, hướng về phía biển lạnh lẽo và vắng vẻ.

 

Bởi vị bị hạ thuốc nên Nguyệt Như Ca không được tỉnh táo như bình thường.

 

Đợi tới khi đến nơi, cô ta lờ mờ nghe thấy bên tai có tiếng nói chuyện xen lẫn tiếng gió thổi rất lạnh, cô ta bị hai người lôi ra khỏi xe.

 

Bên tai, cô ta còn nghe được tiếng sóng biển va vào đá ngầm.

 

“Cô Nhiếp, hiện tại xử lý thế nào đây?”

 

Nhiếp Khinh Khinh nhìn hai sát thủ đang giữ chặt Nguyệt Như Ca, đôi môi đỏ mọng của cô ta nhếch lên, đôi mắt tàn nhãn nói: “Giết cô ta, sau đó khiến cô ta vĩnh viễn chìm ở dưới biển sâu”

 

“Rõ”

 

Nguyệt Như Ca cố gắng mở mắt ra, trước mắt cô là bóng dáng mơ hồ của người phụ nữ, khuôn mặt dần dần rõ ràng.

 

Nhiếp Khinh Khinh thản nhiên nở nụ cười: “Tỉnh lại rồi sao, trước khi chết, cô có muốn nói lời gì hay không?”

 

Nguyệt Như Ca cười lạnh: “Hừ, cho dù tôi có nói lời gì thì cô sẽ thay tôi chuyển lời sao?”

 

Nhiếp Khinh Khinh mím đôi môi đỏ mọng: “Cô thật thông minh, tôi…

 

Đương nhiên tôi sẽ không giúp cô chuyển lời trăng trối rồi. Nếu như cô thật sự muốn nói gì thì hấy về báo mộng đi”

 

Đối mặt với chuyện mình sắp chết, Nguyệt Như Ca không những không sợ hãi mà còn châm chọc nói: “Nếu như anh Hàn biết cô giết tôi thì sợ rằng, đời này cô phải sống dưới mười tám tầng địa ngục, chịu đựng những sự đau khổ tột cùng”

 

Nhiếp Khinh Khinh nắm lấy cằm của Nguyệt Như Ca, tiến sát tới mặt cô ta, đôi môi đỏ mọng dán bên tai cô ta gắn từng chữ một: “Cô cứ yên tâm, tôi vĩnh viễn sẽ không để cho anh Hàn biết được bí mật này đâu.”

 

Nói xong, cô ta dùng sức bóp chặt cằm của Nguyệt Như Ca.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.