Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 973



Chương 973:

 

Phó Mặc Tranh: Em chỉ đi cùng Duy Duy th: Đây gọi là có trăm miệng cũng không cách nào giải thích, càng nói lại càng sai.

 

Chẳng mấy chốc, họ đã bị đám đông chen lấn. Phó Mặc Tranh và Diệp Duy vất vả lắm mới giành được hai chỗ ngồi.

 

Diệp Duy phàn nàn: “Mẹ ơi, sao lại có nhiều nữ như vậy chứ, những người này bình thường trên lớp đều không tích cực, vậy mà đi học tiết tài chính khô khan của đại thần thì lại trang điểm lộng lẫy đến thế!”

 

Hai người không giành được chỗ ngồi ở hàng thứ nhất, mà chỉ có thể ngồi ở hàng thứ ba từ dưới lên, toàn bộ giảng đường hình bậc thang to đùng đều chật ních, một số người không có chỗ ngồi còn bị nhân viên quản lý mời ra ngoài.

 

Tiết học nhanh chóng được bắt đầu.

 

Đối với lớp học chuyên ngành đậm chất tài chính như thế này, Phó Mặc Tranh nghe chẳng hiểu gì cả. Chỉ thấy Lâm Bạc Thông đứng trên bục dùng các thuật ngữ chuyên ngành để giảng dạy, nào là dựa vào mô hình dữ liệu và ra quyết định, lý luận kinh doanh quốc tế, phân tích học, tiền tệ kỹ thuật số.

 

Mặc dù Diệp Duy thuộc khoa tài chính, nhưng từ lúc nhập học đến giờ chẳng lo học hành gì, nên nghe đến đã muốn ngủ gục.

 

Phóng mắt nhìn xung quanh toàn bộ sinh viên trong giảng đường, số người nghiêm túc nghe giảng và chép bài chỉ chiếm một phần ba, còn lại đều cầm điện thoại trộm chụp hình Lâm Bạc Thâm đang nghiêm túc giảng bài trên bục.

 

Hai tay Phó Mặc Tranh chống cằm, ngắm nhìn Lâm Bạc Thâm nghiêm túc lại chuyên nghiệp đứng trên kia, không khỏi rung động.

 

Mẫu người như anh, chăm chỉ, tự chủ, đứng đắn, lại cộng thêm vẻ ngoài điển trai thế này nên mê hoặc được một đám nữ sinh là chuyện đương nhiên.

 

Người đàn ông nghiêm túc quả đúng là có sức hấp dẫn nhất.

 

Khi còn bé, cô đã từng ngồi đợi trong phòng làm việc của bố, cô ở một bên chơi Plants vs Zombie, còn bố thì chăm chỉ làm việc, lúc đó cô có suy nghĩ, sau khi lớn lên, nhất định cũng phải tìm được một người đàn ông vừa quyến rũ lại vừa có trách nhiệm giống như bố mình vậy.

 

Một tiếng rưỡi của tiết học nhanh chóng trôi qua.

 

Thời điểm tan học, Diệp Duy và Phó Mặc Tranh muốn đi tìm Lâm Bạc Thâm, nhưng anh đã bị một đống nữ sinh vây quanh hỏi đủ thứ vấn đề, giảng đường trở nên chật chội như nêm cối.

 

Ồn ào một lúc lâu, mới bị nhân viên quản lý mời toàn bộ ra ngoài.

 

Khi Lâm Bạc Thâm bước ra khỏi giảng đường, Diệp Duy và Phó Mặc Tranh đang định đi qua, thì bên trong đám đông lại có một bóng dáng xinh đẹp đi trước một bước cướp mất cơ hội.

 

“Bạc Thâm, tiết học vừa rồi rất thú Lâm Bạc Thâm khẽ gật đầu.

 

Phó Mặc Tranh đứng ở đằng xa, không biết bọn họ đang nói cái gì, chỉ nhìn thấy một nữ sinh cao gầy khẽ cười đưa tay kéo lấy cánh tay của anh, sự tiếp xúc giữa hai người tuy không quá thân mật, nhưng lại hết sức tự nhiên, có vẻ như đã quen biết từ trước.

 

“Người đó là ai thị Diệp Duy nhắc nhở: “Tranh Tranh, xem ra tình địch lớn nhất trên con đường cua trai của cậu đã xuất hiện rồi”

 

Phó Mặc Tranh nhíu mày: “Rốt cuộc cô ấy là ai? Lâm Bạc Thâm không phải không có bạn gái sao?”

 

“Lâm Bạc Thâm không có bạn gái chính thức, nhưng mà mối quan hệ với cô gái này có vẻ như đang ở trạng thái trên tình bạn dưới tình yêu”

 

Hai cánh tay Diệp Duy làm động tác miêu tả sinh động.

 

Phó Mặc Tranh: “Nói tiếng người đi”

 

“Thì chính là quan hệ mập mờ, không ai có ý định vượt qua ranh giới ấy. Cô gái này tên là Tăng Lê, con gái của hiệu trưởng trường chúng ta.

 

Tăng Lê và Lâm Bạc Thâm mà thành đôi, xem ra cũng là trai tài gái sắc”

 

Diệp Duy sờ cằm bình luận một cách khách quan.

 

Phó Mặc Tranh trừng cô một cái, lẩm bẩm: “Theo như cậu nói, hai người bọn họ đã quen biết nhau từ rất lâu rồi, nếu đã quen biết lâu như thế mà còn không trở thành bạn trai bạn gái, vậy thì về sau cũng sẽ không có gì.”

 

Diệp Duy biết cô đang ghen ty, nên khoác vai Phó Mặc Tranh, sờ vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô an ủi: “Mặc dù ngoại hình của Tăng Lê này không tệ nhưng vẫn kém xa so với bé Tranh nhà ta, vừa nhìn đã biết chỉ là vai phụ. Không có hi vọng thành đôi với Lâm Bạc Thâm đâu”

 

Nghe vậy, lúc này khuôn mặt trắng bệch của Phó Mặc Tranh mới nhẹ nhõm được một chút.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.