Chương 974:
Rõ ràng quen biết chỉ mới mấy ngày, mặc dù cô có cảm tình với Lâm Bạc Thâm nhưng bản thân cô cho rằng chưa đến mức phải đi ghen tuông.
Nhưng không hiểu sao, khi nhìn thấy Tăng Lê kéo cánh tay Lâm Bạc Thâm, thế nhưng anh chẳng những không kháng cự mà còn ra vẻ rất thản nhiên, khiến trái tim cô có chút nhói nhói.
Lúc Phó Mặc Tranh và Diệp Duy chuẩn bị đi căng tin ăn cơm, bị mấy tên lưu manh mặc quần jean rách rưới chặn lại.
Phó Mặc Tranh vừa nhìn qua đã nhận ra tên cầm đầu trong đám đó, chính là cái gã đã bắt nạt Lâm Bạc Thâm hôm khai giảng ngày đó.
Vu Thiếu Hoa ôm quả bóng rổ trong tay, hất căm nhìn Phó Mặc Tranh nói: “Cô bé, học ngành nào thế?”
Phó Mặc Tranh và Diệp Duy cảnh giác nhìn chằm chằm vào mấy bộ quần áo như mấy tên côn đồ của mấy người trước mặt.
“Các anh muốn làm gì! Tôi nói cho các anh biết, dưới tay tôi cũng có rất nhiều anh em!” Diệp Duy cố làm ra vẻ tự tin, ưỡn ngực lên thẳng tấp.
Một tên đàn em dưới trướng Vu Thiếu Hoa cười nói: “Cô gái này, các cô đừng có hiểu lầm. Lão đại nhà chúng tôi đâu nỡ lòng nào đánh những cô gái xinh đẹp như hoa như hai cô thế này chứ?”
“Đúng thế, lão đại của chúng tôi rất biết thương hương tiếc ngọc”
Trong lòng Diệp Duy thầm than, má nó, không muốn đánh chẳng lẽ muốn cưỡng hiếp? Chuyện này nghĩ thế nào cũng thấy chuyện sau còn to hơn chuyện trước!
Diệp Duy vội vã, cuống cuồng nói nhỏ bên tai Phó Mặc Tranh: “Bọn họ có năm người, năm người này vừa nhìn đã biết cái loại sử dụng nắm đấm để giải quyết vấn đề. Đợi lát nữa lúc tớ đếm một hai ba, cậu chạy.
qua trái, tớ chạy qua phải nhé!”
Phó Mặc Tranh dùng ánh mắt ra hiệu: Được.
Một, hai, bat “Tranh Tranh! Chạy!”
Tiếc thay…
Hai người còn chưa kịp chạy ra ngoài quá năm bước đã bị mấy tên đàn em của Vu Thiếu Hoa nắm lấy cổ áo, kéo trở lại.
Phó Mặc Tranh trừng mắt nhìn Vu Thiếu Hoa, cả giận nói: “Rốt cục anh muốn làm gì!”
Vu Thiếu Hoa đến gần Phó Mặc Tranh, cau mày quát thẳng vào mặt tên đàn em nhà mình: “Làm cái gì thế hả! Buông tay ra cho tao! Cô ấy là chị dâu của đám chúng mày đấy, nghe chưal”
Phó Mặc Tranh muốn ói máu, đôi mắt to tròn trợn cả lên, tức giận nói: “Ai là chị dâu anh chứ! Anh nói bậy!”
Vu Thiếu Hoa càng nhìn khuôn mặt nhỏ nhăn, trắng mịn ửng đỏ của cô bé trước mặt mình, càng cảm thấy đáng yêu, càng thấy hứng thú. Cô em gái này dậy thì rất thành công, lớn lên vừa mềm mại, dễ thương lại còn trong sáng nữa, không khác nào con yêu tinh nhỏ!
Theo hướng nhìn, Vu Thiếu Hoa đưa mắt nhìn xuống đôi chân thon dài, trơn bóng dưới làn váy ngắn của Phó Mặc Tranh mấy lần. Vừa thẳng, vừa đẹp, vừa cân xứng, lại còn trắng mịn như sữa bò, đúng là báu vật.
“Cô bé, em không nói cho tôi biết cũng được, tôi sẽ phái người đi thăm dò. Sớm muộn gì tôi cũng sẽ biết họ tên với lớp của em. Bây giờ, tôi tự giới thiệu bản thân mình một chút…”
Vu Thiếu Hoa còn chưa nói hết, Phó Mặc Tranh đã ngắt lời anh ta lại: “Tôi không có hứng thú gì với anh hết! Anh họ nào tên gì chả có tí liên quan gì đến tôi cải”
Nói xong, Phó Mặc Tranh lôi kéo tay Diệp Duy xoay người muốn đi: “Duy Duy, chúng ta đi!”
Lúc các cô chuẩn bị đi, Vu Thiếu Hoa lại bước đến cản đường của hai người.
Tên đàn em phía sau Vu Thiếu Hoa lập tức nói: “Cô em này, đừng có bày ra cái kiểu rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt như thết Em có biết em may mắn đến thế nào mới được một người đẹp trai như lão đại nhà tôi để mắt tới không? Biết người đàn ông đứng trước mặt em cao sang quý phái đến mức nào không?”
Tên đàn em của Vu Thiếu Hoa cứ thổi phồng anh ta lên như vậy.
Phó Mặc Tranh nghe vậy kinh tởm nói: *Ồ đại thiếu gia Hoa à, đúng là tôi đây không xứng để được một người tôn quý như anh yêu thích.
Thế nên hi vọng anh đây nhanh chóng nhường đường, thả tôi và bạn tôi đi ăn cơm”
Vu Thiếu Hoa nhìn cô cười khẽ một tiếng: “Cô bé, em cho rằng em chỉ cần nói như vậy là tôi sẽ buông tha cho em sao?”