Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 991



Chương 991:

 

Lúc này trong đầu cô ấy vừa hỗn loạn lại trống rỗng.

 

Chỉ có nhiệt độ trên môi và sự đau đớn là chân thật nhất.

 

Vừa rồi Lâm Bạc Thâm mạnh mẽ đến mức không tưởng tượng nổi, dường như muốn nuốt luôn cô ấy vậy, khiến cho cô ấy bị hù dọa bởi dáng vẻ thô bạo kia.

 

Phó Mặc Tranh ngồi xổm trong toilet, ôm mình yên lặng rất lâu.

 

Bên tai cô ấy không ngừng vang lên giọng nói tra hỏi nóng giận của Lâm Bạc Thâm: “Em có thể thích anh bao lâu? Một tháng hay là ba tháng?”

 

“Em hãy chứng minh cho anh xem, em thích anh bao nhiêu thích đi?”

 

“Em có biết cái gì là sự yêu thích giữa những người trưởng thành không?”

 

Từng câu từng chữ của Lâm Bạc Thâm đều đang chặt đứt cơ hội giữa bọn họ.

 

Nhưng cô ấy vẫn thích anh ta, cô ấy chỉ mãi thích anh ta thôi, là cô ấy đã sai sao?

 

Sau khi Lâm Bạc Thâm và Tăng Lê cùng nhau ra khỏi thư viện.

 

Tăng Lê yên lặng rất lâu, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Bạc Thâm, vì sao vừa rồi anh lại làm như thế với Phó Mặc Tranh? Tại sao anh có thể. . “

 

“Có phải tôi rất tệ không?”

 

Tăng Lê sửng sốt một chút, không nghĩ tới Lâm Bạc Thâm sẽ hỏi lại như vậy, nó càng khiến cô ta càng khó hiểu hơn.

 

Tăng Lê hít sâu một hơi hỏi: “Bạc Thâm, anh thích Phó Mặc Tranh sao?”

 

Cảm giác thích này, chưa bao giờ xuất hiện trong hai mươi lăm năm cuộc đời của Lâm Bạc Thâm, cuộc sống của anh ta rất buồn tẻ, đơn điệu và u ám. Nhưng chẳng biết lúc nào lại có một chùm sáng chiếu vào không gian xám xịt của anh ta, anh ta muốn giữ lấy nó không buông, anh ta còn muốn đi đến chỗ chùm sáng đó.

 

Thế nhưng anh ta lại sợ bỗng nhiên chùm sáng đó biến mất, còn anh ta lại bị treo giữa không trung, sẽ chỉ rơi thảm hại hơn.

 

Phó Mặc Tranh giống như chùm sáng đó.

 

Lần đầu tiên cô ấy bảo vệ anh ta để giúp anh ta đối phó Vu Thiếu Hoa, có lẽ anh ta đã rung động rš Đủ chuyện sau đó, anh ta đã bị tấm lòng son của cô làm cho cảm động, không ai không thích dạng tươi đẹp như cô ấy cả, cô ấy giống như suối nước dưới ánh mặt trời, ấm áp, mềm mại và yên tĩnh.

 

Diệp Duy và Phó Mặc Tranh vừa đi xuống lầu thư viện đã đụng phải Lâm Bạc Thâm và Tăng Lê ở cửa.

 

Bước chân của Phó Mặc Tranh dừng lại.

 

Cô ấy chỉ nghe thấy Lâm Bạc Thâm lạnh lùng nói: “Tôi và Phó Mặc Tranh là chuyện không thể nào”

 

Rõ ràng khoảng cách với anh ta gần như thế nhưng Phó Mặc Tranh nhìn anh ta, không nhấc nổi một bước. Đầu ngón tay cô ấy bóp sâu trong lòng bàn tay, trái tim đau dữ dội như bị một cây chùy băng đâm vào.

 

Tăng Lê nghe được câu trả lời của anh ta thì bỗng nhiên hôn Lâm Bạc Thâm một cái mới nghiêm túc nói: “Nếu anh đã không thích Phó.

 

Mặc Tranh, vậy thì Lâm Bạc Thâm, từ giờ trở đi anh có thể nghiêm túc cân nhắc em không?”

 

Tăng Lê cắn môi dưới, mấy năm nay cô ta vẫn luôn ở bên cạnh Lâm Bạc Thâm. Đối với người khác mà nói, cô ta và Lâm Bạc Thâm mới là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ.

 

Nhưng chỉ có trong lòng cô ta biết, Lâm Bạc Thâm không hề có ý gì với mình, nếu có thì cũng chỉ là bạn cùng trường và cùng chung chí hướng mà thôi.

 

“Bây giờ anh không trả lời em cũng không sao, em cho anh đủ thời gian, anh hãy suy nghĩ thật kỹ”

 

Nói xong, Tăng Lê ôm sách rồi đi khỏi thư Mà Phó Mặc Tranh thấy cảnh này, nước mắt cô ấy vẫn luôn kìm nén rốt cục rớt xuống, sau đó vùi mặt vào bả vai Diệp Duy.

 

Phó Mặc Tranh yêu đơn phương tuyên bố thất tình.

 

Thứ bảy được nghỉ, Diệp Duy lôi kéo cô ấy chạy tới quán bar uống rượu.

 

Trong quán bar, âm thanh dồn dập vô cùng ồn ào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.