Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 998



Chương 998:

 

“Vi phạm pháp luật? Vi phạm luật nào cơ?” Lâm Bạc Thâm nhìn khuôn mặt ửng hồng vì tức giận của cô ấy một cách thích thú.

 

“Trong lúc em không hề hay biết gì, anh đã tự tiện ghi âm, lại còn dự trữ nó, anh… anh có ý đồ xấu xa! Có phải anh muốn nắm được nhược điểm của em để sau này uy hiếp em đúng không!”

 

Cả người cô ấy đều treo trên người anh ta, Lâm Bạc Thâm giơ hai tay ra và nói đầy ẩn ý: “Theo như tình huống hiện tại thì em đang có ý đồ xấu xa với tôi, hay là tôi có ý đồ xấu xa với em?”

 

Lúc này Phó Mặc Tranh mới nhận ra rằng mình và anh ta đang trong tư thế rất thân mật, gương mặt nhỏ nhắn nóng bừng, sau đó cô ấy nhanh chóng nhảy xuống khỏi người anh ta.

 

“Chẳng phải là vì anh cố ý trêu chọc em sao, nếu không thì em cũng sẽ không nhảy qua giật điện thoại.”

 

Lâm Bạc Thâm đưa tay về phía cô ấy: “Đưa điện thoại cho tôi.”

 

Phó Mặc Tranh cầm điện thoại giấu ở phía sau lưng: “Không được!

 

Trong điện thoại di động của anh vẫn còn chứa những những chuyện xấu hổ của em, để tránh việc anh phát tán ra bên ngoài, vậy nên bây giờ em phải giữ điện thoại di động của anh”

 

Ánh mắt của Lâm Bạc Thâm hiện lên một nụ cười nhàn nhạt như có như không, được rồi, cứ để cho cô ấy giữ, anh ta biết thừa là cô ấy muốn nghe lén những lời mà hôm qua mình đã nói trong lúc say.

 

Sau khi nghe xong, chắc chăn cô ấy sẽ xóa đi, thế nhưng anh ta đã lưu lại một bản dự phòng từ trước.

 

Lâm Bạc Thâm xoay người đi vào phòng bếp, anh ta dặn dò: “Đi rửa mặt chút đi, tôi đi nấu cháo”

 

Cô ấy say rượu cả đêm, lúc này dạ dày hoàn toàn trống rỗng nên vừa nghe thấy vậy đã muốn húp một ngụm cháo.

 

Đến khi Phó Mặc Tranh bước ra từ phòng tắm, trên bàn đã bày sẵn bát cháo nóng hổi, hơn nữa còn có món ăn kèm rất ngon, cô ấy nhìn mà bụng không ngừng kêu vì đói.

 

Chưa đầy một lúc sau, cô ấy đã ăn xong một bát cháo, ở nhà Phó Mặc Tranh đã quen với việc được phục vụ, vậy nên sau khi ăn xong, cô ấy cầm chiếc bát rỗng rồi đưa về phía anh ta trong tiềm thức: “Thêm bát nữa!”

 

Nói xong, cô ấy chợt nhận ra đối phương là Lâm Bạc Thâm, cô ấy ngẩng đầu lên, chống lại ánh mắt đang suy ngẫm của anh ta, đang định lấy lại thì Lâm Bạc Thâm đã lấy chiếc bát từ tay cô ấy.

 

Lâm Bạc Thâm lại múc thêm một bát cháo khác cho cô ấy.

 

Phó Mặc Tranh chậm rãi ăn bát cháo thứ hai, còn giải thích với anh ta: “Thật ra… bình thường em không ham ăn như vậy đâu, từ tối hôm qua cho đến giờ em vẫn chưa ăn gì cả nên rất đói, vậy nên..: Vậy nên mới ăn hai bát.

 

Theo quan điểm của Lâm Bạc Thâm, ăn cháo không đủ để no bụng, hơn nữa cô ấy lại gầy như vậy, ăn nhiều hơn một chút cũng tốt.

 

Bầu không khí vô cùng xấu hổ, Phó Mặc Tranh cúi đầu lặng lẽ ăn cháo.

 

Nhớ tới chuyện đã xảy ra vào tối ngày hôm qua… Cô ấy đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lâm Bạc Thâm.

 

“Đúng rồi! Diệp Duy đâu rồi! Tối hôm qua em ở cùng cô ấy mài”

 

Lâm Bạc Thâm không biết nên khóc hay cười: “Bây giờ em mới nhớ tới Diệp Duy à?”

 

“Diệp Duy không sao đâu, tối hôm qua tôi đã nhờ Thịnh Hoài Nam đưa cô ấy đến khách sạn để ngủ rồi, em phải biết, một mình em đã đủ làm trời làm bể rồi, tôi không thể chăm sóc hai kẻ nát rượu cùng một lúc được.”

 

“..” Ai nát rượu chứ! Cô ấy không hề như vậy!

 

Nhưng… tối hôm qua cô ấy đã quậy đến mức nào nhỉ?

 

Cô ấy không làm ra chuyện gì buồn cười trước mặt anh ta chứ?

 

Sau khi Phó Mặc Tranh ăn xong cháo, Lâm Bạc Thâm dọn dẹp bát đũa, nhân lúc Lâm Bạc Thâm vào bếp, Phó Mặc Tranh nằm trên ghế sô pha, nghe trọn vẹn đoạn ghi âm.

 

Sau khi nghe xong, mặt cô ấy đỏ đến nỗi có thể nhỏ ra máu.

 

Quả thật là cô ấy không hè rụt rè trước mặt Lâm Bạc Thâm chút nào cải!

 

Lúc Lâm Bạc Thâm bước ra khỏi phòng bếp, Phó Mặc Tranh đã xóa đoạn ghi âm này, sau đó trả lại điện thoại di động cho anh ta.

 

“Trả cho anh này!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.