Trong truyền thống xã hội loài người hay trong truyền thống phim ảnh, giây phút nguy hiểm thế này nhất định sẽ giữ trẻ con và phụ nữ ở lại nơi đóng quân.
Nhưng Tô Tầm hoàn toàn không có ý định giữ bọn họ lại.
Nguyễn Kiều Kiều cũng không ngốc. Ở chỗ này hay ở khu nhà nhỏ tại thành phố Hắc Kim đều giống nhau, chẳng phải là nơi an toàn.
Cô đã làm một đai địu em bé đơn giản trên đường đi. Tuy hiện tại Cẩu Bất Lý lớn hơn tí, nhưng lúc nguy hiểm vẫn nên nhét vào lòng an toàn hơn. Lần này, tiến sĩ Gấu nhịn không được cười nhạo cô.
“Tôi thấy cô làm uổng phí rồi.”
“Tại sao?”
“Cẩu Bất Lý trông còn mạnh hơn cô.”
“…”
Nguyễn Kiều Kiều nhìn Cẩu Bất Lý, mặc dù bây giờ cậu không khác gì đứa bé loài người năm tuổi, bất quá bước đi hoàn toàn không loạng choạng, ánh mắt lại kiên nghị thành thục.
Cảm giác được cô nhìn cậu, cậu xoay đầu, ra vẻ đáng yêu cười với cô.
Nguyễn Kiều Kiều ôm cậu, quả thực hơi nặng. Thôi, hình như Cẩu Bất Lý cũng không muốn cô cõng.
Đoàn người tiến vào ngọn núi lớn. Tuy là ban ngày, song ngọn núi lớn vẫn âm u, có lẽ do sương mù dày đặc.
Chậm rãi bước vào núi, trong màn sương lượn lờ, cô vẫn có thể nhìn thấy ít cảnh tượng chung quanh.
Vùng núi lớn này toàn là dốc đá cheo leo, tương tự như rừng đá. Không có thực vật, đá cũng màu đen, mặt trên có chút dịch thể đỏ, xanh, nâu.
Nguyễn Kiều Kiều sợ có độc, không dám chạm vào.
Ngược lại Chuột Đệ dừng động tác. Hắn sờ thở thứ bán lỏng trên tảng đá, ánh mắt lập tức lộ vẻ mừng rỡ và say mê.
“Đại nhân, là dầu thô.”
Nguyễn Kiều Kiều không nghe lầm. Chuột Đệ nói là dầu thô, hẳn là dầu mỏ ở thế giới ban đầu của Nguyễn Kiều Kiều rồi. Lẽ nào đây thực sự một ngọn núi báu vật?
Bọn họ vốn chỉ tìm khoáng thạch, giờ cũng phát hiện ra niềm vui bất ngờ.
Nhưng sắc mặt Tô Tầm lại khó coi, cảnh giác nhìn xung quanh, “Đừng nhúc nhích.”
Chuột Đệ sững sờ, lui về sau một bước.
Sau đó Nguyễn Kiều Kiều phát hiện Tô Tầm càng cảnh giác cẩn thận hơn, không khí trầm mặc lan tràn.
Lòng Nguyễn Kiều Kiều vô cùng căng thẳng. Cô kéo tiến sĩ Gấu, “Tiến sĩ Gấu, tại sao đại nhân khẩn trương vậy?”
“Cô ngốc quá.” Tiến sĩ Gấu khẽ nói: “Xung quanh đây toàn là dầu thô, nhưng chẳng ai khai thác hết. Cô không cảm thấy có vấn đề sao?”
Nguyễn Kiều Kiều nhớ khi còn bé mình từng đọc một đoạn văn cổ, hình như tựa là. Chuyện kể rằng có một người tên Vương Nhung cùng bạn bè phát hiện được một cây mận ở ven đường ra đầy mận, tất cả mọi người tiến lên tranh giành hái mận ăn, chỉ có Vương Nhung không đi. Hắn nói: “Mận của cây này chắc chắn không thể ăn, nếu ăn ngon, thì người qua đường đã hái hết mận rồi, còn có thể để đến bây giờ à?” Kết quả, giống như Vương Nhung nói, mận vừa chua vừa chát, không ngon gì cả.
Và đạo lý tương tự câu chuyện trên, nếu dầu thô ở đây thực sự đáng giá vậy, thì từ lâu đã có người tranh giành khai thác rồi. Do đó vẫn nên bảo trì dáng vẻ ban đầu, chỉ có thể nói dầu thô nơi này không khai thác được.
Vì thế Tô Tầm mới cảnh giác, bởi anh cảm nhận được nguy hiểm tới gần.
Mặc dù vậy, nhưng khi nguy hiểm tới gần, Nguyễn Kiều Kiều nghe được Chuột Đệ thét to một tiếng, cô thấy hoa mắt, trước mặt đã vọt ra ba bốn tên người thú to lớn như núi. Không hề có lời mở đầu, trực tiếp luân phiên húc Thiết đầu hổ về phía họ.
Nguyễn Kiều Kiều chỉ kịp nhấc Cẩu Bất Lý lên, tránh thoát công kích của một người thú trong đó.
Mẹ, đây là người thú gì? Cao hơn bọn họ gấp đôi, cả người vừa đen vừa khỏe, lưng phát sáng, cô chỉ có thể nhìn thấy hàm răng trắng lóe lên trong bóng tối lờ mờ.
Thời điểm mấu chốt, Nguyễn Kiều Kiều cảm ơn cuộc huấn luyện ma quỷ của Tiểu Manh. Kỹ xảo thực chiến của cô đã được phát huy trọn vẹn. Tên người thú ấy vạm vỡ, xoay rìu dũng mãnh có lực, nhưng cô nghĩ cô và Cẩu Bất Lý phối hợp nháy mắt giết một tên chắc không thành vấn đề.
Song vấn đề là tên người thú này dường như có hứng thú với cô hơn Cẩu Bất Lý, ngay cả khi dao phay của Nguyễn Kiều Kiều ép từng dao tới thân thể hắn, nhưng hắn bị thương rồi hình như cũng không bận tâm, ngược lại duỗi móng vuốt lớn bắt cô.
Cẩu Bất Lý nóng nảy, nhào tới cắn tên người thú.
Vết thương do dao phay gây ra tên người thú ấy còn mặc kệ, huống chi hàm răng của Cẩu Bất Lý.
Lưỡi dao của Nguyễn Kiều Kiều vung lên, chém đứt móng vuốt của tên người thú, bên tai chỉ nghe được một tiếng gầm thét. Tên người thú bị đau, giận dữ công kích Nguyễn Kiều Kiều một cách mạnh mẽ.
Lúc quan trọng, Nguyễn Kiều Kiều muốn lấy dao phay chắn tí, song tên người thú phẫn nộ đã vung móng vuốt qua. Cô linh hoạt tránh thoát nhưng trên vai vẫn trúng một đòn, lập tức bay ra ngoài.
Ngay sau đó người thú đuổi theo, một cước đạp lên bả vai cô.
Nguyễn Kiều Kiều đau tới chảy nước mắt, tay cũng dần dần mất đi sức lực.
Trong lúc mơ hồ, cô còn nghe được tiếng rống giận của Cẩu Bất Lý. Đầu óc cô thoáng tỉnh táo, cô cầm dao phay mạnh mẽ vung lên.
Một dao này trúng ngay mắt tên người thú.
Hắn đau đớn gào lên, mắt dường như là nhược điểm của hắn, hắn lui về sau một bước.
Chính cơ hội này, Nguyễn Kiều Kiều bò dậy, nhanh chóng rút một dao phay khác trên người, dồn sức chém tên người thú.
Và cũng giống như con gấu trúc kia, cô giơ tay chém xuống. Tên người thú kia ngã xuống đất, chẳng khác nào một ngọn núi, núi sông đều rung chuyển.
Nguyễn Kiều Kiều ôm bả vai đau đớn, tay run run rút hai con dao phay ra khỏi người tên người thú.
Sự thật chứng minh, vĩnh viễn đừng nên tin trên người phụ nữ chỉ có một con dao phay.
Sau khi cô chiến đấu xong, bên kia Tô Tầm cũng kết thúc.
Anh đứng giữa sáu bảy thi thể người thú, sắc mặt khó coi.
“Đại nhân.”
“Ừ.”
Tầm mắt Tô Tầm tiếp tục tập trung trên người mấy tên người thú, anh ngồi xổm xuống lật thi thể kia lên, sắc mặt càng thêm khó coi.
Cẩu Bất Lý đã sớm nhào vào lòng Nguyễn Kiều Kiều, nước mắt giàn giụa. Nguyễn Kiều Kiều lau nước mắt cho cậu, khẽ dỗ dành, “Ngoan, sau này thấy tình thế không ổn cứ như hôm nay, trốn thật xa.”
Cẩu Bất Lý kêu ô hú một tiếng, vùi đầu ngoan ngoãn cọ cọ.
Nguyễn Kiều Kiều theo tiến sĩ Gấu xem xét thi thể đầy đất, nhìn gần, những người thú này thực sự rất kinh tởm. Bất quá ban đầu không phải chỉ có ba tên ư? Sao có nhiều thi thể thế?
Những người thú này to hơn người thú Nguyễn Kiều Kiều từng gặp, ít nhất một tên cũng gấp đôi Mèo Đen. Trên người bọn họ khoác lớp da rất dày, thảo nào vũ khí không đâm thủng được bọn họ.
Chuột Đệ kéo lớp da ngoài của một tên người thú trong đó, mùi thối ghê tởm xộc tới.
“Đây là da người, còn có da người thú.”
Sắc mặt Chuột Đệ khó coi, khều thi thể của mấy tên người thú khác, phát hiện tình huống đều giống nhau.
Tiến sĩ Gấu cũng kiểm tra thử, “Khoan đã, vẫn còn vấn đề.”
Tiến sĩ Gấu bảo Tô Tầm đến xem, sắc mặt Tô Tầm càng thêm âm trầm.
“Bọn họ biến dị?”
Tiến sĩ Gấu gật đầu.
“Người thú sợ vũ khí này. Nhưng vũ khí của chúng ta không tạo quá nhiều thương tổn cho bọn họ. Bọn họ quả thực đã biến dị.”
Tô Tầm mím môi, nở nụ cười kỳ dị, “Chả trách ở đây toàn là báu vật.”
“Đại nhân, tính sao đây?”
“Tiếp tục đi, chúng ta không có đường lui.”
Thực ra Nguyễn Kiều Kiều không tán thành việc tiếp tục tiến lên phía trước. Ít nhất, phải tìm chút quân chi viện đã.
Mấy tên người thú này có thể làm bọn họ khó đối phó như vậy, ai biết trong núi còn bao nhiêu tên.
Nhưng rõ ràng Tô Tầm không sợ, dẫn một đám người tiến vào núi.
Càng tiến vào núi, đường càng khó đi, sương mù dày đặc, nguy hiểm càng lớn hơn.
Nguy hiểm lần này, rõ ràng Nguyễn Kiều Kiều không may mắn vậy, cô bị tách khỏi đoàn người rồi.
Cô không cố tình đâu, nếu có thể, dưới tình huống nguy hiểm thế, chắc chắn cô chỉ muốn ôm chặt bắp đùi của Tô Tầm.
Song đám người thú kia quá điên cuồng, Nguyễn Kiều Kiều chỉ kịp cảm thán tư thế Tô Tầm bay người lên trước giết tên người thú đẹp trai cỡ nào, đã bị Tô Tầm đá qua một bên.
“Không muốn chết thì trốn xa một chút.”
Quen biết lâu vậy, đây có lẽ là câu nói êm tai nhất Tô Tầm từng nói.
Chẳng qua sương mù càng lúc càng nhiều, Nguyễn Kiều Kiều chỉ muốn ôm Cẩu Bất Lý trốn đi thật xa. Tuy nhiên kỳ quái là, rõ ràng cô đuổi theo bóng dáng Cẩu Bất Lý đi tìm cậu, nhưng đuổi theo mấy vòng, cô lại lạc đường.
Trong rừng đá u ám, cô cũng không dám lớn tiếng gọi. Chỉ có thể dựa vào bản năng, băng qua bãi đá.
Không biết là cô may mắn hay đi đúng đường, tiến tới một bãi đá đằng trước, sương mù dày đặc dần dần tản ra.
Nhưng đây chẳng phải là chuyện tốt, bởi vì cô nghe được một số âm thanh.
Theo âm thanh ấy, Nguyễn Kiều Kiều lần mò đến, sau khi cô ẩn mình trong mấy tảng đá, phát hiện đằng trước là một cái sân rộng bằng phẳng, bốn phía toàn là bãi đá chót vót, ở giữa là một tảng đá lớn vuông vức. Trên tảng đá lớn kia, có năm, sáu người thú đang mắc cái giá, cái giá ấy còn nướng một số thứ.
Nguyễn Kiều Kiều nhìn kỹ, may mà cô kịp che miệng.
Mẹ, chân người đó.
Trời ơi, những tình tiết này thực sự giống hệt bộ phim.
[1]Kẻ săn lùng sợ hãi: đây là một bộ phim kinh dị Mỹ, nội dung thế này: Trên đường trở về nhà sau kì nghỉ xuân, Darry và Patricia phát hiện một kẻ kì lạ đang theo dõi bọn họ, kinh hoàng hơn nữa khi hắn không phải là một con người và thứ hắn cần chính là bộ da của Darry. Từ đây diễn ra cuộc trốn chạy trong tuyệt vọng của đôi bạn trẻ khi phải đối mặt với một quái vật mà họ chưa từng gặp trong đời.
Vừa nãy Nguyễn Kiều Kiều còn thấy mình may mắn, lần này quả thực là ngày chó má rồi. Sao cô xui xẻo vậy, đi đâu không đi, tới đại bản doanh của bọn người thú ăn thịt người.
Chỉ thấy tên người thú kia trở cái chân người trên giá, trở một hồi hình như chín rồi. Hắn kéo chân người xuống, cũng mặc kệ nóng hay không, rút búa ra chặt mấy khúc.
Lúc này người thú ở xung quanh đều tới.
Trong đó còn có một tên kéo theo một người từ hang đá không xa bước qua.
Nguyễn Kiều Kiều dụi mắt nhìn kỹ.
Người nọ không phải Tiểu Manh thì là ai?
Đám người thú thấy Tiểu Manh đều phát ra từng tiếng gào thét, tuy nét mặt bọn họ rất dữ tợn, lộ răng nanh, song biểu cảm lúc này hẳn rất vui sướng.
Nguyễn Kiều Kiều tò mò, những tên người thú đó nếu ăn thịt người thú và loài ngươi, thì tại sao Tiểu Manh có thể sống đến bây giờ?
Nhìn cả người cô ấy bẩn thỉu, rõ ràng đã bị bắt một khoảng thời gian.
Nguyễn Kiều Kiều nhanh chóng biết nguyên nhân.
Khi tên người thú trở giá nướng thịt kia ném cái chân người xuống, cũng dang hai chân Tiểu Manh ra, Nguyễn Kiều Kiều biết nguyên nhân rồi.
Bộ tộc này không có giống cái.
Do đó trong lúc bị tập kích, tên người thú nọ mới cố chấp với cô như thế.
Cách đó không xa, Tiểu Manh bị mấy tên người thú đè lên, luân phiên ra vào. Nguyễn Kiều Kiều ngơ ngác nhìn, cô phát hiện, đôi mắt từng lấp lánh của Tiểu Manh chẳng còn thần thái nào.
Lần này cực hình không biết kéo bao lâu, Nguyễn Kiều Kiều nghĩ cô phải nghĩ cách tìm ra đám người Tô Tầm. Làm vậy Tiểu Manh mới có thể cứu được.
Nhưng đúng lúc đó, tên người thú đầu tiên tiến vào Tiểu Manh hình như cảm nhận được gì, cặp mắt to kinh khủng lòi ra kia thẳng tắp quét về phía cô.