Cái tên Tô Tầm này đúng là bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều động dục.
Thời kỳ động dục đáng sợ thật.
Điều này làm Nguyễn Kiều Kiều nghĩ tới sinh vật tương tự —— Poodle. Thời điểm động dục, gặp ai cũng quấn quýt hết.
Mặc dù so sánh Tô Tầm với poodle khiến người ta có chút buồn cười, nhưng suy nghĩnày bị Nguyễn Kiều Kiều cố đè nén, bởi hiện tại bọn họ còn đang ở hiện trường mưu mô đấy.
Trong phòng, ngay trước mặt thi thể của thành chủ Lạc Hoa chết không nhắm mắt, Tô Minh và Liễu Như Yên lại hôn nồng nhiệt một hồi mới trao đổi.
“Tính sao bây giờ? Người đã chết, thật đáng thương…” Lúc này Liễu Như Yên khôi phục bản sắc ngây thơ ngọt ngào, nhìn thi thể trên mặt đất yếu ớt mở miệng.
“Có trách thì trách ông ta trông thấy thứ không nên thấy.” Tô Minh mặc quần vào, nhìn thi thể, “Đúng lúc Tô Tầm cũng ở đây. Tội danh này, nó chịu chắc rồi.”
Nhắc tới Tô Tầm, Liễu Như Yên thoáng chột dạ và sợ hãi.
“Lần này anh ta làm người khác cảm thấy rất khác biệt. Làm thế có…”
“Bằng không thì sao… Dù gì nó tùy tiện làm bậy đâu phải chuyện ngày một ngày hai.” Tô Minh vẫn bình tĩnh, “Giết thêm một người, giết lầm một người, với nó mà nói có khác chỗ nào đâu? Hơn nữa, chuyện thành chủ Lạc Hoa tham nhũng không phải đang điều tra à? Thiếu mỗi kết quả của chúng ta thôi.”
“…”
Tô Tầm ở phía sau rốt cuộc bình tĩnh lại, binh tĩnh đến mức hơi khác thường.
Đợi đến khi Tô Minh và Liễu Như Yên nghênh ngang rời khỏi phòng, Nguyễn Kiều Kiều mới nhìn Tô Tầm ở đằng sau.
anh đã khôi phục sự bình tĩnh, đôi mắt đen như mực nhìn không ra bất kỳ cảm xúc gì.
“Đại nhân, anh không sao chứ?”
“Trở về thôi.”
Tô Tầm nắm tay cô, thoải mái ôm cô nhảy từ lan can xuống. Cái người này trước giờ không chịu điđường bình thường mà.
Hình như Tô Tầm thực sự không có chuyện gì lớn. trên đường trở về, Nguyễn Kiều Kiều một mực nghĩ tới chuyện thành chủ.
“Đại nhân, anh thực sự không sao chứ? hắn đẩy toàn bộ tội danh giết người này cho anh.”
Như Tô Minh giải thích, Tô Tầm có vẻ khá bình tĩnh, “Cũng đâu phải lần đầu tiên.”
“anh không quan tâm ư?”
“Tại sao phải quan tâm.” Tô Tầm rất lấy làm lạ nhìn cô, “không phải tôi giết, tại sao phải quan tâm chứ?”
“Nhưng anh bị oan uổng mà?” Người bình thường không phải rất để tâm vấn đề này sao?
“đã nói không phải lần đầu tiên rồi. Cũng không phải lần cuối cùng.” Tô Tầm nghiêng đầu nhìn cô, “Có điều, được cô nhắc nhở, gần đây tôi phải khiêm tốn một khoảng thời gian.”
“…”
Lẽ nào trước đây bọn họ sống rất kiêu ngạo sao?
Dọc đường đi, Tô Tầm cũng phát biểu vài ý kiến đối với thành chủ thành phố Lạc Hoa.
“Chỉ e Tô Minh tới đây không đơn thuần.”
“Có ý gì?”
“Chẳng lẽ cô thực sự cho rằng ông ta bị diệt khẩu là vì bắt gặp gian tình của hai kẻ đóà?”
Nguyễn Kiều Kiều sợ ngây người, “Chẳng lẽ không phải?”
“Tô Minh và thái tử đều không phải kẻ vì phụ nữ mà bị ly gián.” nói cách khác, Liễu Như Yên chỉ mượn cớ giết thành chủ Lạc Hoa.
Có lẽ thái tử cũng nghe được một ít phong thanh về thành chủ, chẳng qua là nổi lòng với nhà họ Tô, hay với hắn, hoặc cả hai đều có?
Tô Tầm híp mắt, một lúc lâu mới lên tiếng: “Xem ra, chúng ta phải tạm thời rời khỏi đây. Đúng lúc mấy ngày nay tôi không tiện lắm,ra ngoài chơi vài ngày cũng được.”
Cứ thế, một hành trình trốn chạy bị Tô Tầm hời hợt nói thành “chơi vài ngày”.
Đợi đến khi Nguyễn Kiều Kiều phản ứng kịp, cô đã được Tô Tầm cõng tiến vào núi tuyết lần nữa.
Lần này hai người đều có chút thông thạo.
Tô Tầm tỏ ra rất thoải mái dẫn Nguyễn Kiều Kiều quen cửa quen nẻo tìm đến sơn động của mẹ Tô Tầm ở.
Sơn động vẫn đơn sơ như trước, sau khi Tô Tầm đặt cô xuống, bèn run cái đuôi tuyết đi ra ngoài.
“anh đi đâu đấy?”
“Lấy ít đồ.”
Tô Tầm nói xong bèn đi ra, mãi đến lúc màn đêm buông xuống anh mới trở về.
Ngoài sơn động vẫn có vài con sói tuyết quanh quẩn, nhưng chúng không hề có sát ý. Chúng phe phẩy cái đuôi giống như đang bảo vệ vậy.
Tô Tầm khiêng một bọc lớn về. Nguyễn Kiều Kiều nhìn kỹ mới biết, ra là một ít gỗ, một ít lương thực và cuối cùng là một bộ da hồ ly hoàn chỉnh.
“Đây là cái gì?”
“Da hồ ly cho cô đó.”
Nguyễn Kiều Kiều vuốt ve da hồ ly, nhớ ra Tô Tầm từng nói muốn tặng cô một bộ lông xù, thì ra anhtặng thật.
Có điều đáng thương cho con hồ ly xui xẻo kia.
Đợi Nguyễn Kiều Kiều nướng con gà rừng Tô Tầm mang về xong, cô phát hiện anh còn đang bận.
anh đang đẽo gỗ, rõ ràng công cụ anh mang về không đầy đủ lắm, có vài khúc gỗ rất thô to, anh bèn đổi sang móng vuốt đẽo nó.
không biết vì sao Tô Tầm thế này cô cảm thấy rất mới lạ.
Móng vuốt to khủng khiếp kia lại dùng để đẽo gỗ, quả thật quá buồn cười.
“Đại nhân, anh làm gì thế?”
“Giường.”
Tô Tầm lời ít mà ý nhiều, sau khi nuốt miếng thịt gà, móng vuốt to lại xuất hiện bắt đầu gọt đẽo.
Nhìn mảnh vụn gỗ, Nguyễn Kiều Kiều cắn thịt gà một cái, xem ra, con đường nghề mộc của Tô Tầm nhiệm vụ thì nặng mà đường thì xa.
Trăng sáng sao thưa, Nguyễn Kiều Kiều và sói tuyết ngoài cửa động lập nên tình hữu nghị nồng hậu, dáng vẻ bọn chúng lăn mình trong quyết đáng yêu hơi giống Cẩu Bất Lý ấy.
Cùng sói tuyết chơi mệt rồi, Nguyễn Kiều Kiều trở về sơn động.
Lúc này sơn động được Tô Tầm đẽo càng rộng rãi, ở chính giữa đặt một chiếc giường gỗ lớn, trêngiường còn trải bộ lông hồ ly dày kia. Lông dày, trông rất mềm mại.
Nguyễn Kiều Kiều thoáng yêu thích chiếc giường lớn vừa đơn sơ vừa ấm áp này.
“Đại nhận, anh lợi hại quá.”
Tô Tầm sờ lỗ tai, bắt đầu thu dọn vụn gỗ trong sơn động, còn nói với Nguyễn Kiều Kiều: “Tôi hơi đói rồi.”
Nguyễn Kiều Kiều bật cười, bộ dạng này của anh hệt như Cẩu Bất Lý được khen ngợi bèn có chút kiêu ngạo, thực sự giống y đúc ấy chứ.
Trong sơn động hơi lạnh, có điều sau khi đốt lửa lên, nhào vào bộ lông hồ ly dày thì ấm áp hơn nhiều.
Nguyễn Kiều Kiều một ngày mệt nhọc, nằm trên bộ lông hồ ly cô chỉ muốn ngủ một giấc ngon lành. Tô Tầm run đuôi, nhìn cô một cái, không nói gì, chỉ nằm xuống bên cạnh cô.
Nguyễn Kiều Kiều híp mắt lại mở ra rồi híp lại, sau đó cứ liên tục vài lần như thế cô mới chậm rãi mở miệng: “Bộ dạng này mới giống chạy trối chết.”
Tô Tầm bỗng nhiên sáp lại gần, tựa đầu lên bả vai cô lầm bầm một tiếng, “Mệt thật.”
Nguyễn Kiều Kiều nghiêng đầu, không biết lúc nào Tô Tầm đã ngủ, ôm một cánh tay cô yên tĩnh ngủ say.
cô thoáng nhìn cái tay kia của anh, vì nhiều lần biến thành móng vuốt đẽo gỗ và vách tường, nên nhiều chỗ bị rách da.
Năng lực chữa thương của anh rất mạnh, mắt thường như cô cũng có thể thấy những vết thương ấy đang khép lại.
Năng lực chữa thương của người thú mạnh thế, chẳng giống loài người chút nào. Tuy nhiên, có phải vì vậy mà người thú thích đánh nhau không, bởi dù bị thương, vết thương cũng nhanh chóng khép lại.
Điểm này khác với loài người. Nghĩ như thế, quả thật có chút bất công đấy.
Nguyễn Kiều Kiều mơ hồ nghĩ tới rất nhiều thứ, cuối cùng, cô ôm tay Tô Tầm cũng nặng nề thiếp đi.
Khi tỉnh dậy, Nguyễn Kiều Kiều bị cơn đau ác liệt đánh thức.
cô mở mắt ra, đối diện là đôi mắt đỏ tươi của Tô Tầm.
“Đại nhân...”
cô khẽ động, sắc mặt Tô Tầm dữ tợn hẳn, lại có chút mâu thuẫn, giống như anh đang rơi vào sự giày vò của băng và lửa.
Có điều người bị giày vò không chỉ có mình anh, đối với Nguyễn Kiều Kiều, điều quan trọng hơn là tại sao cô đang ngủ mà không biết vì sao thành bị “ngủ” rồi.
Hiển nhiên Tô Tầm vẫn là một boy đơn thuần, anh đang ngủ, có lẽ cơn động dục đến nên dựa theo bản năng làm.
Song anh không biết dịu dàng, nên việc này tuyệt đối là cực hình của Nguyễn Kiều Kiều.
Kiểu này không được.
Mặc dù từ ngày đi theo Tô Tầm, cô đã chuẩn bị kỹ càng rồi, nhưng lần này vẫn vượt quá sức tưởng tượng của cô.
Đau quá.
cô như con bướm bị đóng trên tấm ván, vô lực đập cánh mà vẫn trốn không thoát.
“Tô Tầm.” cô vươn tay, nhưng không đẩy Tô Tầm ra. Tiến sĩ Gấu từng nói, cắt đứt cơn động dục của giống đực, hậu quả sẽ rất khó lường.
Nếu đã không thể đẩy ra, còn chẳng bằng thiện chí dịu dàng dẫn dắt.
“Tô Tầm.”
Nghe được âm thanh dưới thân, con ngươi đỏ tươi của Tô Tầm thoáng qua màu cam.
“Tô Tầm.” Giọng nói ấy tiếp gọi anh lần nữa, anh giống như người hành tẩu trong sương mù chợt tìm được phương hướng.
anh mở mắt.
Bên dưới là gương mặt xinh đẹp kiều mị quen thuộc, cô nhíu mày, sắc mặt tái nhợt. anh giơ tay lên mới phát hiện, tay mình không biết từ lúc nào đã biến thành móng vuốt.
Móng vuốt sắc bén tiến gần mặt cô, không cẩn thận vạch ra một vệt máu.
anh thoáng ảo não, thu hồi móng hồi.
Loài người yếu đuối thật, đây là nhận thức trước đây của anh. Song không biết vì sao, trước đây anhyêu thích màu đỏ máu tanh, hiện tại lại cực ghét vệt máu xuất hiện bất kỳ trên gương mặt cô.
Đúng là rất kỳ quái.
Người phụ nữ dưới thân vẫn đang nhíu mày, khiến lòng anh cực khó chịu.
Có lẽ anh hẳn nên vươn tay bóp cổ họng cô, anh không thích cô lộ ra bộ dạng như thế.
Tuy nhiên, móng vuốt vừa mới vươn ra, cô chợt yếu đuối kêu một tiếng.
“Tô Tầm.”
Rất nhiều người kêu tên anh, nhưng đây là tên gọi mà thôi, được tạo ra từ hai kẻ ghét nhau lợi dụng nhau cuối cùng kết hợp lại.
anh không thích cái tên này.
Chẳng qua người phụ nữ vừa gọi anh như vậy, lần đầu tiên trong lòng anh xuất hiện tâm tình không rõ, giống như có vật gì đó đang trướng phồng đập kịch liệt.
anh vươn tay biến trở lại cái tay, trấn áp trái tim đập loạn ấy.
Cuối cùng, anh nhìn gương mặt đau khổ dưới thân, anh khẽ tiến lại gần hôn lên đôi mắt tràn ngập nước mắt của cô.
Tim đập nhanh hơn, mắt lại đỏ tươi, tay biến thành móng vuốt.
Cơn động dục của anh đến rồi à.
Nỗi kích động vốn muốn xé tan mọi thứ, nhưng giờ khắc này lại biến mất.
Thân thể anh nóng hổi, cảm xúc dần dần bình tĩnh lại.