Vẻ mặt của Tô Tầm làm Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy rất kinh khủng, lẽ nào bên dưới cô xuất hiện dị hình ư? cô cúi đầu nhìn, không hề phát hiện dị hình nào, trái lại trông thấy một bãi màu đỏ.
WTF? cô chảy máu.
Tên khốn kiếp Tô Tầm làm cô bị thương sao? không đúng, rõ ràng anh chưa cắm vào mà.
Lúc này cơn đau bụng truyền đến, cảm giác lâu không gặp này khiến đầu óc Nguyễn Kiều Kiều quay cuồng.
Đừng nói là... đừng nói là...
Khi cô còn chưa rõ tình hình, Tô Tầm đã lao ra cửa xách tiến sĩ Gấu vào.
“cô ấy! cô ấy chảy máu kìa!”
Bà dì cả xa cách ba năm, rốt cuộc thong dong đến muộn.
Đối với Nguyễn Kiều Kiều, việc này chẳng có gì tốt đẹp. cô lườm Tô Tầm một cái, bởi anh chuyện bé xé to, làm cô nhận được tất cả sự khinh bỉ của mọi người.
Hơn nữa, hiện giờ bụng cô đau lắm, tính tình cũng nóng nảy hiếm thấy.
Tiểu Manh đưa cho cô băng vệ sinh của thế giới này, không thô ráp như tưởng tượng, nhưng vẫn kém trước đây một chút.
Tuy nhiên cô không hề ghét bỏ, so với tro cỏ cây, cô có thể dùng khăn như thế này đã là hưởng thụ xa hoa rồi.
Tô Tầm bị tiến sĩ Gấu kéo ra phổ cập chút kết cấu sinh lý phụ nữ. Tiến sĩ Gấu híp mắt, cười haha, giống như có được chuyện vui to lớn gì.
“Chúc mừng đại nhân.”
cô có kinh nguyệt, anh có gì tốt chứ!
“Miêu Nương lại có thể sinh con rồi. Lần này, không phải thụ tinh ống nghiệm nữa, tôi muốn tự mình nghiên cứu, xem thử có phải thực sự sinh được người bán thú bình thường không.”
Đương nhiên, ông bị Tô Tầm đánh một trận.
“Ông dám nghiên cứu con tôi.”
“...”
Tiến sĩ Gấu chạy trối chết, song nhanh chóng bị Tiểu Manh xách tới trước mặt Nguyễn Kiều Kiều.
“Sao vậy? Sắc mặt nặng nề thế?”
Mấy năm không có bà dì cả, đối với Nguyễn Kiều Kiều, ngoại trừ máu chảy số lượng lớn ra, còn có mộtchuyện phiền phức nữa, đau bụng kinh cũng kèm theo.
Nguyễn Kiều Kiều đau đến sắc mặt trắng bệch, nắm móng vuốt béo của tiến sĩ Gấu, bấu chặt, “Đau quá... thực sự đau chết đi được...”
“Đau quá... Tôi cũng đau lắm đấy!” Tiến sĩ Gấu kéo tay mình lại, ông cực kỳ muốn lật bàn.
Tại sao đau bụng kinh cũng tới tìm ông, ông là tiến sĩ, không phải bác sĩ phụ khoa được chưa?
“Kê cho tôi chút thuốc giảm đau đi.” Cuối cùng, Nguyễn Kiều Kiều uể oải nói.
“Tôi đâu có loại thuốc đó. Có điều...” Tiến sĩ Gấu chớp mắt một cái, “Tôi có thể đánh cô ngất xỉu.”
“Ông cút đi!”
Nguyễn Kiều Kiều tức giận, cảm thấy máu lưu thông trên mặt càng ác liệt.
Cuối cùng, vẫn là Tiểu Bạch hiền lành không biết tìm được chút đường đỏ ở chỗ nào, đun sôi cho côuống, mới miễn cưỡng làm dịu cơn đau.
“Cảm ơn cô, Tiểu Bạch.”
Khuôn mặt Tiểu Bạch ửng hồng, vô cùng xấu hổ khi được khen ngợi.
“Trước đây ông nội luôn nấu cho tôi.” Nhắc tới Bạch Đồ, nét mặt Tiểu Bạch toát lên vẻ đau thương, “Miêu Nương, cô còn uống nữa không?”
“Thôi.” Nguyễn Kiều Kiều uống nước đường đỏ xong, hiện tại ôm chăn chỉ muốn ngủ.
cô ngủ rồi, thì sẽ không đau nữa.
Vì lần bất ngờ này của Nguyễn Kiều Kiều, Tô Tầm kéo dài cuộc hành trình.
Lúc cô thức dậy, trời tối rồi. Ánh trăng ngoài cửa sổ như màn sương bạc, Tô Tầm ngồi trên bệ cửa sổ, nhìn ánh trăng chẳng biết đang nghĩ gì. Bộ dạng này thực sự... hợp khẩu vị của cô một cách bất ngờ.
“Khụ khụ...”
Nguyễn Kiều Kiều chống lên giường muốn ngồi dậy, động tác của cô làm Tô Tầm quay đầu lại.
“Em tỉnh rồi?”
Nguyễn Kiều Kiều gật đầu, ngủ một giấc khiến cô thấy thoải mái hơn.
“Còn đau không?”
Tô Tầm hiếm khi dịu dàng săn sóc như thế, làm Nguyễn Kiều Kiều có cảm giác: không phải cô xuyên không rồi chớ? Còn không thì cô đang nằm mơ rồi.
trên trán chợt mát lạnh, cô ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tô Tầm để tay lên trán cô.
“Vừa nãy em liên tục nói chuyện.”
Nè nè, đó là nói mớ.
“Tôi nói cái gì?”
Tay Tô Tầm chậm rãi trượt xuống, trượt tới cổ Nguyễn Kiều Kiều, động tác của anh rất chậm, nhưng chẳng hiểu sao Nguyễn Kiều Kiều thấy cực kỳ áp lực. Nếu Tô Tầm không vui, thì cô rất có khả năng bị vặn gãy cổ ngay.
cô muốn xoay đầu đi, nhưng Tô Tầm ghìm cổ cô lại không cho cô động đậy.
“Em nói em muốn về nhà.”
Tay Tô Tầm từ từ đi xuống, cuối cùng đặt lên bộ ngực nhô ra của cô. Lưu manh nghiêm trang đùa giỡn như vậy, Nguyễn Kiều Kiều cũng say mê.
“Nhà em, ở đâu?”
Nguyễn Kiều Kiều toát mồ hôi lạnh, Tô Tầm có ý gì, thu sau tính sổ sao? Đích xác hình như cô chưa nóicho Tô Tầm nghe lai lịch của cô. Bởi rất đơn giản, bản thân cô còn không rõ nữa mà.
Cái thế giới dị hợm này rốt cuộc là mình nằm mơ, hay là không gian song song, hoặc hồn xuyên, côthực sự chẳng biết.
“Nhà tôi, haha, chỉ có trong mơ.” Nguyễn Kiều Kiều cười haha, “À đại nhân ơi, sao tự nhiên anh quan tâm những chuyện này thế?”
“Vì em còn nói, đợi em nhặt xác tôi rồi sẽ về nhà.”
“...” Cái ngày chó gì vậy, nếu biết bà dì cả tới lại làm cô nói ra bí mật như thế, cô thà cả đời không có bà dì.
“Hahahaha...” Nguyễn Kiều Kiều cười gượng, “Đại nhân, nói mớ cũng được gọi là mê sảng ấy, đừng nóianh tin nha?”
Tô Tầm thực sực gật đầu.
Nguyễn Kiều Kiều vắt hết óc suy nghĩ phải nhanh chóng nghĩ ra cách, nghĩ cách đi.
Rốt cuộc trên đầu chợt trầm xuống, móng vuốt Tô Tầm đè lên.
“Em muốn tôi chết? Hay... em biết được một ít gì?”
Tên khốn kiếp Tô Tầm quả thực là người bán thú thông minh. Thừa kế điểm mạnh của loài người và người thú, sau đó dung hợp chúng lại tạo nên bộ gien mạnh mẽ hơn.
cô sẽ không ở trước mặt người thông minh, nói những lời ‘tự cho là thông minh’.
“Đại nhân, anh biết Liễu Như Yên không?”
Nguyễn Kiều Kiều nghĩ một chút, mới tìm được một lối vào phù hợp.
cô ngẩng đầu, chống lại đôi mắt đen như mực của Tô Tầm, “Nếu tôi nghĩ không sai, thì tôi và cô ta ắt hẳn đến từ cùng một nơi. Thậm chí, tôi còn chẳng biết sao tôi lại ở chỗ này nữa, dù gì... lúc tôi tỉnh lại đã ở đây rồi. Tôi quên hết mọi thứ trước kia, thậm chí quên luôn tôi đang có mang Cẩu Bất Lý. Về sau đợi tôi hiểu rõ, Cẩu Bất Lý đã ra đời, tôi vẫn không hiểu sao mình có thần lực. Nhưng anh biết đấy, chẳng có tác dụng gì.”
Người ta xuyên đến mạt thế, ít nhất biết đánh quái thăng cấp. Còn cô, chỉ là liên tục liên tục chạy trốn.
Đánh quái cũng đánh không ít, nhưng thăng cấp là chuyện đừng có nghĩ tới.
“Liễu Như Yên?”
Tô Tầm híp mắt, “nói như thế, em cũng biết kỹ thuật tinh luyện khoáng thạch?”
Nguyễn Kiều Kiều quả quyết lắc đầu, “Tôi khác cô ta, cô ta vừa nhìn đã biết rất lợi hại, biết rất nhiều thứ. Tôi là một con tôm nhỏ thôi.” Lúc này, vì bảo toàn tính mạng, Nguyễn Kiều Kiều chỉ có thể đẩy tất cả mầm họa lên người Liễu Như Yên.
“Lợi hại?” Tô Tầm hừ lạnh một tiếng, “Ngược lại em cực kỳ tin tưởng cô ta.”
Ở đâu ra cô cực kỳ tin tưởng Liễu Như Yên, hoàn toàn là vì cô biết Liễu Như Yên là nữ chính của quyển sách nha. Tuy cái tên có chút khác với tính cách cô ta biểu hiện, nhưng tin tôi đi, cô ta là nữ chính đó.
Nguyễn Kiều Kiều cúi đầu, Tô Tầm đã thu hồi móng vuốt, anh còn đang lầm bầm lầu bầu.
“Đúng là nên giết cô ta. Giờ hẳn còn kịp.”
Lộ móng vuốt, Tô Tầm thực sự lao ra giết người.
“...”
Chết tiệt, giờ phút này, bỗng nhiên Nguyễn Kiều Kiều có chút thương hại Liễu Như Yên. cô ta chọc ai không chọc, lại gặp phải Tô Tầm không theo lẽ thường.
nói giữ mạng cô ta thì giữ, nói giết thì giết.
Nhưng Liễu Như Yên quả thật có hào quang của nữ chính, không biết có phải đã sớm biết Tô Tầm muốn giết cô ta không, nên chạy trốn suốt đêm rồi.
Nếu thực sự giết được Liễu Như Yên, cô cũng không biết nên tính sao đây? Bởi nữ chính mà chết, nhân vật làm bia đỡ đạn như cô còn ở lại nơi này làm gì?
Tô Tầm thu móng vuốt, đè bả vai cô. không giết được Liễu Như Yên, tâm trạng anh thoáng không thoải mái.
“đã chạy mất.”
Nguyễn Kiều Kiều cũng không ngờ bông hoa trắng – nữ chính Liễu Như Yên không có đàn ông che chở, vậy mà có thể thoát được ma trảo của Tô Tầm, đúng là lợi hại.
“Em thấy cô ta rất lợi hại?”
Nguyễn Kiều Kiều gật đầu không cần nghĩ ngợi, “cô ta rất lợi hại mà. Có thể trốn được thuộc hạ của đại nhân, làm người ta bội phục.”
Nguyễn Kiều Kiều cảm giác mình là một cấp dưới biết lấy lòng, đúng lúc an ủi cấp trên, thời điểm then chốt biết xử lý tốt chuyện liên quan đến cấp trên.
“Em hâm mộ cô ta?”
Nguyễn Kiều Kiều không nói gì. Cách sống của Liễu Như Yên, cô không hâm mộ đâu. Nhưng cô ta có thể được mấy nam chính thích, cũng có chút bản lĩnh đấy. Ở mặt nào đó, quả thực rất lợi hại.
Tô Tầm thoáng rối rắm, anh gục đầu xuống, nhìn chằm chằm Nguyễn Kiều Kiều, sau khi nhìn một lượt từ trên xuống dưới, anh mới lên tiếng: “Em cũng rất lợi hại.”
Tô Tầm lại cho cô đánh giá như thế, điều này làm cô không hiểu sao thấy kiêu ngạo. Giống như một cấp dưới rốt cuộc nhận được lời khen của cấp trên ấy.
Khi Nguyễn Kiều Kiều đang mừng thầm không ngớt, suy xét xem nên hỏi mình lợi hại ở chỗ nào, Tô Tầm xoay đầu sang chỗ khác, vẻ mặt chợt đỏ ửng một cách khả nghi.
“Có thể làm tôi thích, đúng là rất lợi hại.”
“...”
Cái người này, càng ngày càng biết trêu gái cơ.
Đêm nay, Tô Tầm ngồi bên giường Nguyễn Kiều Kiều một hồi.
Nguyễn Kiều Kiều mơ mơ màng màng ngủ, chợt nghe được giọng điệu Tô Tầm vô cùng ghét bỏ.
“Sao còn chảy máu hoài vậy?”
“...” Cái tên này, mũi thính ghê, có lẽ ngửi được rồi nhỉ.
“Chảy nhiều vậy sẽ không chết chứ?”
Nè nè nè, anh mới chết đó!
Nếu Nguyễn Kiều Kiều tỉnh táo, nhất định sẽ nhảy dựng lên đánh tên Tô Tầm béo một trận, nhân tiện dạy cho anh biết một đạo lý lớn từ mấy nghìn năm trước, ở không gian song song hoặc không song song đều tồn tại.
trên thế giới có mỗi một chủng tộc tháng nào cũng chảy máu, nhưng trước giờ đều không chết, qua vài ngày nữa sẽ tốt lên, đó chính là giống cái.
Đừng chọc mấy cô xù lông, sinh vật tháng nào cũng chảy máu đều không chết chẳng nhẽ không đáng sợ sao?
Tối nay Nguyễn Kiều Kiều không có cơ hội dạy Tô Tầm rồi, vì ôm cái đuôi to của Tô Tầm, cô hài lòng chìm vào mộng đẹp.
Để lại Tô Tầm khẽ kéo cái đuôi mình, kéo không được anh đành buông tha, nằm bên người Nguyễn Kiều Kiều.
trên người cô có mùi máu tanh, làm anh có chút khó ngủ. Trong lòng khó chịu, chỗ nào cũng chẳng thoải mái.
một lát sau, anh vươn tay ôm Nguyễn Kiều Kiều vào lòng, cuối cùng dường như mới thấy thoải mái mộttí.