Vợ Yêu Của Trùm Phản Diện

Chương 70: Ba của Tô Tầm



Nguyễn Kiều Kiều vừa nhìn, tư thế này là muốn kết bè đánh nhau à. Tính sao đây, cô bắt đầu có chút hưng phấn rồi.

Tay bị đè lại, Tô Tầm nhìn cô, “Có sợ lật xe không?”

Tô Tầm nói xong, chân hùng hổ đạp chân ga. Tư thế ấy căn bản không sợ đối phương cản đường, anhchuẩn bị vọt thẳng về phía trước.

Điển hình là cách làm của mấy anh ăn chơi trác táng!

Chết tiệt! Nguyễn Kiều Kiều vội níu cánh tay Tô Tầm, giọng cô run rẩy, sắc mặt trắng bệch, “Đại nhân à, có phải anh đã quên tôi là một con người không?”

cô không phải thần, cũng không phải người thú, đụng hỏng là chết người đấy!

Kẹt kẹt ——

Tô Tầm đạp thắng gấp, ánh mắt xin lỗi, “Hình như quên thật.”

“...”

Sau khi Tô Tầm dừng xe, người vây họ lại bước ra khỏi xe.

“Tiểu thiếu gia, tướng quân gọi cậu về nhà ăn cơm.”

“...”

Tô Tầm bất đắc dĩ nhìn một đám người, vẻ mặt vô cùng thiếu kiên nhẫn, “Tôi nói rồi, tôi muốn về sẽvề.”

Đám trai tráng ấy không hề bị lay động, “Tiểu thiếu gia, tướng quân gọi cậu về nhà ăn cơm.”

Tô Tầm vẫn không động, đồng thời vì bị bao vây mà ánh mắt càng lúc càng tàn nhẫn, Nguyễn Kiều Kiều nghĩ một chút, vẫn là kéo ống tay áo anh.

“Đại nhân à, chỉ là ăn bữa cơm thôi.”

Tô Tầm cười lạnh, chẳng biết nghĩ tới điều gì, gật đầu.

“Được, cũng được. Dù sao tôi cũng có quà cho ông ta.”

nói xong, anh xoay người nắm tay Nguyễn Kiều Kiều, “Đúng rồi, trong sách nói cái này gọi là gặp phụ huynh đúng không?”

Tô tướng quân không khác với sự miêu tả trong sách, một người đàn ông trung niên cao gầy, đẹp lão. Tuy đã già, song giữa hai hàng lông mày còn có thể nhìn ra nét đẹp thời trai trẻ.

Cũng đúng, không đẹp, sao có thể yêu đương vượt qua cả chủng tộc chứ?

Chỉ e, chung tộc còn ghét bỏ nữa kìa!

Tô tướng quân quen làm tướng quân rồi, nét mặt tự có uy nghiêm. Nguyễn Kiều Kiều bị sự uy nghiêm của ông ta bức đến hoàn toàn muốn nhũn người.

May mà Tô Tầm liên tục dẫn theo cô.

“Đây là người phụ nữ loài người mày thích?”

Tô Tầm gật đầu, “cô ấy tên Miêu Nương.”

“Miêu Nương? Chả có một cái tên đàng hoàng, món hàng quê mùa này ở đâu ra?” Tô tướng quân quan sát Nguyễn Kiều Kiều một cách sắt bén, đôi môi thật mỏng vẽ ra một độ cong khinh miệt, “Nghe nói còn sinh một đứa tạp chủng.”

Nguyễn Kiều Kiều suýt chút nữa không hít nổi một hơi vào, rốt cuộc cô đã biết cái tính thối nát của tên Tô Minh từ đâu ra rồi, hóa ra hoàn toàn thừa kế từ Tô tướng quân.

Ra vẻ trời sinh tài trí hơn người, thực sự khiến người ta ngứa răng.

Đơn giản, Tô tướng quân không đặt toàn bộ sự chú ý lên người cô. Ông ta vung tay lên, cấp dưới bưng đồ ăn ra.

“Đứa tạp chủng đó tuyệt đối không thể giữ lại. Mày thích người phụ nữ này, tao không phản đối, nhưng đứa tạp chủng kia mày phải giải quyết đi.”

Thực sự khiến người ta sôi gan mà, há mồm ngậm miệng toàn là tạp chủng. Nguyễn Kiều Kiều hít sâu mấy hơi, lúc này nghe được Tô Tầm mở miệng: “Tôi cũng là một đứa tạp chủng đó.”

Tô tướng quân sững sờ, lập tức cười ha hả, “Mày không nói tao còn quên thật. Cũng đúng, thời gian quá lâu rồi, luôn coi mày là con chó, bỗng nhiên quên mất con chó này cũng là tạp chủng đấy.”

“...”

Nguyễn Kiều Kiều hoàn toàn sợ hãi, con mọe nó vậy cũng là cha con sao, còn không bằng là kẻ thù ấy chứ! Thảo nào Tô Tầm tẩy chay về nhà như thế. Cuối cùng cô cũng biết, trong nhà có người cha kiểu này, anh còn về làm gì.

“Nhưng, con chó này giết con trai ruột của ông.”

Tô Tầm khoát tay, nghênh ngang ngồi xuống ghế ăn, thái độ tiêu sái, “Sao, cảm giác bị một con chó cắn thế nào?”

Nhìn ra được, Tô tướng quân vẫn có chút tình cảm với Tô Minh. Vì Nguyễn Kiều Kiều phát hiện sát ý thoáng lóe lên trong mắt ông ta.

“Rốt cuộc mày thừa nhận rồi?”

Tô Tầm gật đầu, “Ngay từ đầu tôi đâu có ý phủ nhận.”

“Mày... lại giết Minh nhi? Mày biết nó có thân phận gì mà!”

“Tôi biết chứ.” Đối với sự phẫn nộ trong mắt Tô tướng quân, Tô Tầm lộ vẻ cực kỳ bình tĩnh, thậm chí anh còn phân ra tinh thần đưa bát cho Nguyễn Kiều Kiều, “Múc canh cho tôi.”

“Tô Tầm!” Vẻ mặt Tô tướng quân vặn vẹo, đập bàn một cái, “Mày đừng tưởng tao không dám động tới mày! Mày giết Minh nhi, tao sẽ bắt mày đền mạng!”

“Ông cảm thấy ông có thể sao?”

Tô Tầm ngẩng đầu, cười như không cười nhìn ông ta, “Đúng rồi, thời gian quá lâu, thật là nhớ mà. Ba ơi, tôi còn tặng ông một món quà nữa.”

“Quà gì?”

không chỉ làm Tô tướng quân rất kinh ngạc, ngay cả Nguyễn Kiều Kiều cũng kinh ngạc tương tự. Tô Tầm không thích ông ta, sao có thể tặng quà cho ông ta chứ!

Chỉ e không phải thứ tốt lành gì!

Quả nhiên, sắc mặt Tô Tầm cười như không cười, giây kế tiếp anh giơ tay lên, hóa thành móng vuốt ở trước mặt Tô tướng quân.

Động tác của anh rất nhanh, thân thể nghiêng về phía trước, đột nhiên bóp cổ ông ta, “đã lâu khônggặp, anh Tô.”

Giọng nói này, Nguyễn Kiều Kiều sợ hết hồn.

Nũng nịu, mê hoặc, giống như đã từng nghe. cô chợt ngẩng đầu, lại phát hiện mình xuất hiện ảo giác, cô có thể nhìn thấy nữ quỷ trong hang núi tuyết kia ở trên mặt Tô Tầm.

Cũng chính là mẹ anh.

Chết tiệt! Lúc này, trong lòng Nguyễn Kiều Kiều hơi rối. Tô Tầm bị ma nhập ư? Hay nữ quỷ kia luôn đitheo bọn họ, ngay cả thời điểm hai người ân ái XXOO, đột nhiên tán tỉnh đối phương cũng ở một bên xem sao?

Khụ khụ...

Hình như chú ý sai chỗ rồi.

Giọng Tô Tầm vừa thốt ra, Tô tướng quân lập tức kinh hoàng.

“Bà... sao bà có thể?”

Tô Tầm chậm rãi thu móng vuốt, cũng khôi phục lại vẻ mặt không cảm xúc như bình thường, “Có phải ông định hỏi sao bà ta tới đây được đúng không? Đừng sợ, bà ta không ra được đâu, giờ chả có chỗ nào bà ta đi được cả.”

Tô tướng quân lui về sau một bước, nhìn chằm chằm ánh mắt lạnh lùng của Tô Tầm, “Mày đã làm gì?”

“Còn có thể làm gì?”

Tô Tầm tiếp tục quay lại ngồi vị trí của mình, còn dặn Nguyễn Kiều Kiều múc canh.

“thì làm chuyện tôi muốn làm thôi.”

“Gần đây năng lực của mày đột nhiên tăng mạnh, không phải do bà ta chứ?”

“Coi như là vậy đi.” Tô Tầm uống một ngụm canh, thản nhiên phun ra hai chữ.

“Quá mặn.”

Tô tướng quân rất kích động, níu cổ áo Tô Tầm, “Mày nói đi, bà ta còn nói cái gì?”

anh cười khẩy, đẩy ông ta ra, “Ông muốn biết thế, có muốn hỏi bà ta không?”

“Bà ta... bà ta ở đâu?”

“Ở ngay đây thôi.” Cặp mắt phượng của Tô Tầm híp một cái, đồng tử xanh đen chậm rãi biến thành màu da cam, anh nhìn chằm chằm Tô tướng quân, nở một nụ cười gian xảo.

“Nghe nói ông muốn gặp tôi?”

“...”

không cần phải nói, mẹ Tô Tầm lại xuất hiện.

“Bà không chết?”

Mẹ Tô Tầm lắc đầu, vẻ mặt rất đáng tiếc, “Xin lỗi, là chết hẳn rồi. Ông diệt tôi, con trai ông càng ác hơn, diệt luôn hồn tôi.”

“Nó diệt hồn của bà? Nó...”

Mẹ Tô Tầm thở dài, “Sao vậy, còn tưởng đây là câu chuyện cảm động về một đứa con trai báo thù cho mẹ à? Haizz, đóng kịch mãi, tôi còn suýt bị cảm động nữa. Đáng tiếc, thằng con tạp chủng này của ông có IQ xuất sắc. Tôi muốn nuốt nó, ai ngờ lại bị nó phát hiện sớm một bước, nuốt lại tôi.”

Mẹ anh nói xong, sâu kín nhìn Tô tướng quân, “Tuy rằng rất hận, nhưng giờ tôi gặp ông rồi, tâm trạng tốt lên hẳn. Bởi chẳng mấy chốc nữa ông sẽ tới bầu bạn với tôi thôi.”

“Bà nói bậy! Tôi là con người!”

“Haha, đương nhiên rồi!” Mẹ Tô Tầm lần nữa quyến rũ bật cười, “Cho nên nó đối phó ông không phiền phức như đối phó với tôi. Nó có thể giết thẳng ông.”

“Thằng bất hiếu! Giờ tôi sẽ giết nó!”

Dường như bị Tô tướng quân dọa, vẻ mặt nũng nịu của mẹ Tô Tầm nhanh chóng biến mất, mà Tô tướng quân đã giơ súng nhắm vào Tô Tầm.

‘Bằng’ một tiếng, chỉ nghe được âm thanh giòn giã, bình hoa lớn trong căn phòng vỡ nát.

Tô tướng quân bắn trật?

không phải.

Nguyễn Kiều Kiều thở hổn hển ôm cánh tay Tô Tầm. cô hoàn toàn không biết người trong nhà này rốt cuộc xảy ra chuyện gì, có điều rõ ràng là lúc ở núi tuyết, tiết mục cô cho rằng mẹ con gặp nhau cảm động lòng người, hòa hảo như ban đầu lại chưa từng xuất hiện.

Hình như còn xuất hiện tình cảnh u ám.

Ba giết mẹ, sau đó con trai nuốt hồn mẹ.

Chết tiệt, thế giới này quái gở cỡ nào!

Nhưng Nguyễn Kiều Kiều nhanh chóng tiếp nhận sự kỳ dị này, đồng thời từng giây từng phút quan sát hành động của Tô tướng quân. Y theo cô đoán, Tô tướng quân có thái độ rất thù địch với Tô Tầm, cực kỳ muốn giết anh.

Nguyễn Kiều Kiều cầm dao phay trong túi đã lâu, chỉ sợ ông ta bỗng nhiên bùng nổ.

Kết quả, ai ngờ thực sự bị cô đợi được. Tô tướng quân bị mẹ Tô Tầm dọa, cũng có thể là nói lời kích thích, thực sự lấy súng chuẩn bị bắn chết anh.

May mà cô nhanh tay, lập tức đẩy Tô Tầm ra.

“Đại nhân, đại nhân, anh không sao chứ?”

Tô Tầm vỗ tay cô, trấn an khẽ xoa đầu cô, “không sao.”

Xoay người lại, anh đối diện với Tô tướng quân, không biết nghĩ tới điều gì lại bật cười, “Sao thế, món quà này ông không thích à?”

Tay Tô tướng quân hơi run run, ông ta hít sâu một hơi, chậm rãi khôi phục bình thường.

“Mày biết những chuyện này từ lúc nào?”

“À, định giải thích chân tướng hả? Nhưng tôi không có hứng thú.”

“Được.”

Tô tướng quân ngồi xuống, lúc này ông ta đã khôi phục sự bình tĩnh.

“đã thế, chúng ta bàn điều kiện.”

“Điều kiện?”

“Đúng.”

Tô tướng quân nhìn chằm chằm Nguyễn Kiều Kiều sau lưng anh, “Tao có thể cho mày tiếp tục ở thành Nhân Loại, thậm chí sống ở nhà họ Tô. Mày có thể là tiểu thiếu gia của Tô gia, một cách danh chính ngôn thuận, nhưng tao muốn mày giúp tao cùng nhau đẩy Tô gia lên đỉnh cao nhất.”

Trong nháy mắt Nguyễn Kiều Kiều nghe được, nhất thời cảm thấy Tô Minh chết thật đáng thương. Vốn tưởng là con trai ngoan, con trai bảo bối duy nhất của Tô tướng quân, ai ngờ vì để Tô gia phát triển, lại bị vứt bỏ từ rất sớm.

không biết sau khi Tô Minh biết chuyện này, có thể bật dậy khỏi mồ không.

Nguyễn Kiều Kiều thầm thở dài, đúng lúc đó, cô nghe được giọng Tô Tầm khẽ vang lên.

“Ồ, ông cho tôi giúp ông tạo phản hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.