“Chết rồi? Tô tướng quân ra tay? không đúng, chẳng phải anh nói gần đây ông ta thân mình còn lo chưa xong sao?”
Tô Tầm buồn bực, “Ừm, chắc là Lý Tuyển. Dù gì chiêu mượn dao giết người này thực sự dùng đến chán rồi.”
Có thể áp đảo ba anh em đoạt chính quyền, và người chú cũng chết. Trong vòng nửa năm ngắn ngủi, không thể không lộ rõ tính cách của Lý Tuyển.
Làm xong tất cả còn đẩy mọi chuyện lên người Tô tướng quân, không thể không nói Lý Tuyển thực sự cao tay.
“Vậy giờ chúng ta tính sao đây?”
Tô Tầm vuốt đầu cô, “không làm gì hết. Dù gì chuyện nên tới sớm muộn gì cũng phải tới.”
“Tên nhóc Lý Tuyển ấy ngược lại chiếu tướng tao.”
Có lẽ Tô tướng quân không phản ứng kịp, ông ta bị biến thành nòng súng rồi. Dựa theo tính tình của Lý Tuyển, củng cố chính quyền xong, bước kế tiếp chính là đối phó ông ta.
Tô tướng quân há là người ngồi chờ chết, lúc này ông ta nghĩ ra một cách.
“Mày đi giết Lý Tuyển, tao biết ở thành Nhân Loại mày còn một số nội ứng, nghĩ cách diệt Lý Tuyển đi.”
Lão này tưởng giết Lý Tuyển đơn giản như bổ dưa hả?
Tô Tầm không đồng ý, cũng chẳng chịu trả lời.
Tô tướng quân cười khẩy, phất tay một cái, bao vây cái tứ hợp viện nho nhỏ này.
“Tao biết nơi này ngăn không nổi mày, mấy ngày nay mày ra ra vào vào tự nhiên, có điều vợ con mày có bản lĩnh như mày không?”
Ngụ ý chuẩn bị dùng Nguyễn Kiều Kiều và Cẩu Bất Lý uy hiếp Tô Tầm.
Chẳng qua, Tô Tầm đâu dễ uy hiếp thế.
“Có lẽ ông quên mất tôi là người nhà họ Tô rồi.” Tô Tầm híp mắt, thoáng nhìn Tô tướng quân, “Đứa con trai thân thiết nhất của ông – Tô Minh, ông còn có thể bỏ mặc, tôi đâu phải con trai ngoan, nhưng tôi tuyệt đối là một học trò giỏi, từng cử chỉ lời ăn tiếng nói của ông ảnh hưởng tôi rất sâu sắc. Ông tưởng dùng họ có thể uy hiếp tôi hả?”
“Lẽ nào không thể?” Tô tướng quân vỗ tay cười to, “Mày còn quá trẻ, xem như người nhà họ Tô thì sao? một con chó rơi vào đường cùng, sau khi được người ta cứu vớt sẽ đối xử với người đó thế nào? Thề sống thề chết thuần phục, cả đời không rời không bỏ? Tô Tầm, mày giúp tao, tao sẽ cho mày tất cả thứ mày cần. Nếu không giúp tao... mày sẽ biết hậu quả.”
Tô tướng quân đi rồi, Tô Tầm trầm mặc rất lâu.
Khi Nguyễn Kiều Kiều cầm bánh ngọt hạnh nhân tiến vào, Tô Tầm dựa vào cửa sổ, chẳng biết đang nghĩ gì.
“Đại nhân?” Nguyễn Kiều Kiều thoáng do dự, vẫn hỏi ra, “anh thực sự muốn đi ám sát Lý Tuyển ư?”
“Cũng đâu phải lần đầu.”
Tô Tầm cầm một khối bánh hạnh nhân, cắn một cái.
“Ngọt quá.”
“Ngọt hả? Tôi thấy vẫn ngon mà.” Nguyễn Kiều Kiều tự mình nếm thử một miếng, “Đại nhân, anh biết rõ bên người Lý Tuyển canh phòng nghiêm ngặt, anh không thể lẫn vào được.”
Tô Tầm nói đúng, trên thế giới này, lực lượng lớn nhất không phải sức mạnh anh biến thành người thú, mà là quyền thế.
Tên Lý Tuyển này bí hiểm, tâm cơ càng thâm trầm. Cha hắn có thể hại chết, anh em có thể giết, người phụ nữ mình yêu thương có thể lợi dụng. Người như vậy, Tô Tầm đâu thể ám sát nổi.
“Chung quy cũng phải làm thôi.”
Tô Tầm không có hứng thú gì với bánh hạnh nhân, sau khi ăn một miếng thì dừng. Nguyễn Kiều Kiều thăm dò suy nghĩ của anh, anh phải đi ám sát Lý Tuyển sao?
Việc này ngu xuẩn lắm!
Đêm nay, Nguyễn Kiều Kiều tâm thần không yên. cô rất muốn nhớ lại tình tiết trong nguyên tác, tuy tác giả rất ngốc, cố hết sức viết H nên tình tiết cơ bản đều rất qua loa, về mặt mưu kế càng non kém. Tô Tầm chết cũng viết mơ mơ hồ hồ, cô cũng chỉ quan tâm nam chính lăn lộn 360 độ với nữ chính, nội dung thì không quan tâm lắm.
Nguyễn Kiều Kiều vắt hết óc, chỉ nhớ Tô Tầm chết ở trong cung điện dưới lòng đất gì đó.
Hình như cung điện dưới lòng đất là trụ sở lân cận của Lý Tuyển.
Nắm chặt tay, Nguyễn Kiều Kiều có chút do dự, mới lên tiếng: “Đại nhân, Lý Tuyển có nhược điểm gì?”
Tô Tầm nghiêng đầu, “hắn thoạt nhìn cả người đều là nhược điểm. Giờ nghĩ lại, hắn chỉ ngụy trang thôi.”
nói đúng hơn là không có nhược điểm.
“Lý Tuyển và Tô tướng quân ai dễ giết hơn?”
Con ngươi Tô Tầm khẽ động, “Ý em là?”
Nguyễn Kiều Kiều cũng không phải muốn Tô Tầm và Tô tướng quân giết hại lẫn nhau. Song Tô tướng quân vô tình, thì đừng trách bọn họ vô nghĩa.
“Đại nhân, làm người không thể vĩnh viễn gió chiều nào theo chiều đó. hiện tại Lý Tuyển và Tô tướng quân đều nắm quyền to, chúng ta không có thực quyền, chia rẻ ly gián không phải là kế lâu dài.” Cuối cùng, Nguyễn Kiều Kiều kéo tay Tô Tầm, khuyên nhủ: “Lẽ nào đại nhân không cân nhắc đến chỗ đứng sao?”
Nguyễn Kiều Kiều tiếp tục nói: “không bằng, đứng bên phía thái tử đi. Tôi nghĩ với tính tình của hắn ác hơn Tô tướng quân, ắt hẳn có thể thắng.”
Tô Tầm như có điều suy nghĩ, hình như bị thuyết phục.
Dừng một chút, bỗng nhiên anh đứng dậy, “Tôi ra ngoài tí.”
Tô Tầm mặc quần áo, lần này đi thẳng tới phòng tiến sĩ Gấu. anh mãi không trở về, lúc trở về trên người lại mang cảm giác lạnh lẽo.
Nguyễn Kiều Kiều mơ mơ màng, cảm thấy anh nhích lại gần.
“Đại nhân, anh nghĩ kỹ càng chưa?”
Tô Tầm dán lại gần bên tai cô, khẽ cắn, “Ông ta nói đúng, xác thật tôi không ác bằng ông ta. Ông ta chộp được nhược điểm của tôi.”
Sau đó, Tô Tầm lại mơ mơ hồ hồ nói vài câu. Song Nguyễn Kiều Kiều thực sự quá buồn ngủ, nên không thể nào nghe rõ.
Lúc cô tỉnh lại, Tô Tầm đã rời thành Tây Bắc, nghe nói anh còn mang theo Liễu Như Yên.
Đợi đã ——
Người nên dẫn theo không phải là cô ư?
Tô Tầm rời đi không bao lâu, Nguyễn Kiều Kiều phát hiện tứ hợp viện nhỏ hoàn toàn bị vây chặt, gần như một con ruồi không thể bay ra nổi.
Xế chiều Tô tướng quân tới, “Nó bỏ lại các người?! không hổ là con trai tôi, xem ra nó đã lựa chọn, đáng tiếc nó chọn sai đường rồi!”
nói xong, Tô tướng quân bèn dẫn cô, Cẩu Bất Lý và tiến sĩ Gấu đi.
Trong lúc Cẩu Bất Lý muốn biến hình, lại bị Nguyễn Kiều Kiều ngăn cản. Người đi theo Tô tướng quân đều dùng súng thật đạn thật, dù Cẩu Bất Lý có năng lực tự lành, nhưng đâu thể chịu nổi súng máy càn quét.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, mặc kệ Tô Tầm nghĩ sao, cô hẳn có thể cố hết sức sống sót.
Dù gì dự tính ngay từ đầu của cô chính là sống sót tại thế giới tàn khốc này.
Rút ra được bài học lần trước, lần này Tô tướng quân không nhốt cô ở hầm giam nữa, vì lần trước cô vẫn trốn được.
Ông ta bèn dẫn cô về phủ tướng quân, dùng trọng binh canh gác.
Hơn nữa, ông ta hết sức có hứng thú với Cẩu Bất Lý, “Rốt cuộc nó là quái vật gì? Lại có thể sinh ra được.”
“Nó không phải quái vật.” Nguyễn Kiều Kiều che chở cho Cẩu Bất Lý, “Nếu ông chạm vào nó, tôi đảm bảo ông không còn lợi thế uy hiếp Tô Tầm.”
Tô tướng quân cười to, “cô thực sự cho rằng nó sẽ quan tâm các người?”
“không phải ông cũng đang đánh cược ư? Bằng không sẽ không giữ mạng chúng tôi đến bây giờ.”
Tô tướng quân bị kiềm hãm, khẽ gật đầu, “Tốt. Tôi cho Tô Tầm một tháng, nếu một tháng không nghe được tin tức, tôi sẽ băm hai mẹ con các người thành tám mảnh, đến lúc đó tôi muốn nghiên cứu từng khúc xương một, rốt cuộc các người là thứ quái quỷ gì?"
Từ đầu chí cuối, Cẩu Bất Lý rất bình tĩnh.
“Đại nhân đi thành Nhân Loại?”
Nguyễn Kiều Kiều gật đầu, nghĩ tới việc trước khi rời đi Tô Tầm đi tìm tiến sĩ Gấu, “Tiến sĩ Gấu, lúc đi Tô Tầm đã nói gì với ông?”
Tiến sĩ Gấu vuốt sờ gương mặt béo, “Cũng không nói gì, chỉ tìm tôi lấy mấy ống độc dược và một vài vũ khí.”
“Còn gì nữa không? anh ta đã nói gì?”
Tiến sĩ Gấu lắc đầu, “Tôi xin cô, anh ta là đại nhân, là lão đại của chúng tôi được chưa? anh ta làm việc đến lượt chúng ta nói à? Chẳng qua lúc đi, anh ta bảo tôi chăm sóc cô kỹ càng, để cô sinh một đứa con gái.”
“Sinh cái rắm!”
Nguyễn Kiều Kiều nhịn không được thô tục mắng! không có anh, sinh con con khỉ á? Hay anh muốn giúp người khác nuôi con gái.
Cuộc sống bị Tô tướng quân nhốt không dễ vượt qua, phủ tướng quân rất to, nhưng phạm vi bọn họ có thể hoạt động chỉ là một căn phòng nhỏ.
Bình thường, sẽ có người đặc biệt đưa thức ăn tới, không để Nguyễn Kiều Kiều ra tay, càng không để cô ra khỏi phòng một bước.
Cẩu Bất Lý nói, xung quanh toàn là cơ quan, ngay cả trên nóc nhà cũng vậy.
một câu thôi, đây là một nhà tù không có kẽ hở, nếu chủ nhân nhà tù không thả bọn họ ra, thì bọn họ sẽ ra không được.
Nguyễn Kiều Kiều biết đây không phải kế lâu dài. Nếu một tháng sau Tô Tầm không trở về, bọn họ có thể sẽ chết.
Hơn nữa, chắc không đợi nổi một tháng đâu.
Tô Tầm nói Tô tướng quân trước sau có địch, không phải nói dối. Vốn dĩ, Tô tướng quân và Thú vương ký kết hiệp nghị đình chiến.
Hiệp định bày tỏ, hai phe tạm thời đình chiến, đợi Tô tướng quân hoàn toàn khống chế thành Nhân Loại, sau đó sẽ chia một ít khoa học kỹ thuật cần thiết và thành trì cho người thú.
Nhưng gần đây, người thú không an ổn, nghe nói mấy ngày trước xảy ra xung đột nho nhỏ.
Đồng thời, thành Nhân Loại bên kia thỉnh thoảng có một thích khách xuất hiện.
không chỉ Tô tướng quân muốn giết Lý Tuyển, mà Lý Tuyển đồng thời cũng muốn mạng của Tô tướng quân.
Tô Tầm mãi vẫn chưa có tin tức, thời gian từng ngày một trôi qua, mỗi ngày Tô tướng quân đều tới nhìn bọn họ bằng ánh mắt càng lúc càng u ám, Nguyễn Kiều Kiều biết ông ta động sát tâm rồi.
Chẳng qua đang khổ cực nhẫn nại thôi.
Trong lúc Nguyễn Kiều Kiều lo lắng không nghĩ ra bất kỳ biện pháp nào, bỗng nhiên Thú vương đánh thành Tây Bắc. Ở phủ tướng quân, Nguyễn Kiều Kiều nghe được âm thanh điếc tai nhức óc.
“Tiến sĩ Gấu ơi, đánh nhau rồi.”
Lỗ tai nhỏ của tiến sĩ Gấu dựng đứng lên, cái mũi ngửi ngửi, “Lạ quá, sao cảm thấy có gì đó không đúng.”
“Có gì không đúng à?”
Nguyễn Kiều Kiều vốn định thừa dịp loạn lạc trốn ra, nhưng mặc kệ bên ngoài đánh như thế nào, người trông chừng bọn họ vẫn không ít.
“Cứ cảm thấy thiếu rất nhiều mùi máu tanh của người thú. Hơn nữa, còn có một mùi quen thuộc bên trong.”
“Là độc Bão Táp đại nhân đã mang đi..”
Cẩu Bất Lý đẩy cửa sổ ra, nhìn khói đen dâng lên nơi xa, “Xem ra có tác dụng.”
“Độc Bão Táp, đó là cái gì?”
Cẩu Bất Lý đóng cửa sổ lại, “Là thuốc con đưa đại nhân. Có thể giết con người, nhưng người thú không bị tổn hại gì.”
“...” Cằm Nguyễn Kiều Kiều muốn rớt xuống, “Cái thứ đó ai tạo ra?”
Tiến sĩ Gấu vội vàng lắc đầu, ánh mắt nhìn Cẩu Bất Lý, “Thứ đó chỉ có con trai thiên tài của cô mới tạo ra được. Có điều không ngờ đại nhân lại đứng về phía người thú, món đồ chơi có lực sát thương lợi hại như vậy, anh ta lại đem đi đối phó Tô tướng quân. Đúng là đủ ác.”
Ngoài thành, tiếng gào thét đinh tai nhức óc vẫn duy trì liên tục, không biết bao lâu, âm thanh mới chậm rãi ngừng lại.