Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về

Chương 1051



Chương 1051

“Các anh em, dù sao ngày mai tôi cũng bị bán đi rồi, lẽ nào đêm nay các anh không muốn kiểm tra hàng hay sao? Dù sao thôn quê không khí tốt, dã chiến cũng dễ xử mà.” Cô chưa từng nghĩ rằng mình sẽ nói những lời vô liêm sỉ như vậy.

Hóa ra khi người ta đã là một người mẹ, để bảo vệ con mình, cô thực sự sẵn sàng hy sinh tất cả.

Cái gì mà trinh tiết, cương trực, người phụ nữ như thế đã biến mất từ lâu rồi, những thứ vớ vẩn đó có thể cứu được ba đứa con trai của cô không?

Cô cố tình cởi cúc thứ hai, đường viền cổ áo càng mở rộng ra.

Người đàn ông gần với Vũ Vân Hân nhất không thể kiềm chế nổi mà trực tiếp ôm cô vào lòng.

“Từ từ nào! Đừng có vội nhé! Bé cưng!” Cô làm bộ lẳng lơ, thực sự giống như một người phụ nữ rất lão luyện và từng trải, tay ôm chặt người đàn ông và thân mật hôn anh ta một cách trìu mến.

Ban đầu mọi người đều hơi nghi ngờ người phụ nữ này, họ chẳng thể nghĩ đến cô lại phóng túng đến như thế!

Nhưng điều mà họ không ngờ nhất là người phụ nữ này có thể thu hút mọi ý thức chỉ bằng cách gãi đầu và tạo dáng.

Càng nhìn càng thấy thích thú.

“Phải hôn một cách dịu dàng vào, nếu không sẽ làm tổn thương người ta đấy!” Cô nũng nịu ghé vào tai người đàn ông, hơi thở thoát ra cố tình rót vào tai anh ta.

Anh ta không thể chịu đựng được nữa, vành tai đỏ bừng, vòng tay ôm cô càng chặt hơn.

“Ha!” Vũ Vân Hân cười lạnh, xinh đẹp và quyến rũ.

Người đàn ông khác giật phăng quần áo cô đang mặc!

Một họng súng lạnh lẽo đột ngột nhắm vào trán anh ta.

Trong khoảnh khắc đó, đằng sau anh ta là một sự im lặng chết chóc như thể không có một ai.

Họng súng lạnh thấu xương khiến cho người đàn ông vốn dữ tợn cũng toát mồ hôi hột.

Mục Lâm Kiên u ám lạnh lùng đứng sau lưng anh ta, họng súng không có mắt “đoàng!” một phát. Phát súng ấy tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng người bị bắn cũng thành thực vật.

Người đàn ông ngã khụy xuống sàn. Tất cả chim nhỏ trong rừng dường như bị kinh động mà bay tán loạn khắp nơi. Mục Lâm Kiên lạnh lùng nhìn người đàn ông trên sàn nhà, dáng vẻ không nhắm mắt, cơ thể vẫn còn hơi run rẩy. Đôi giày da bóng loáng của anh trực tiếp giẫm qua mặt người đàn ông, bước tới chỗ Vũ Vân Hân: “Đến đây, ôm một cái.”

Vẻ mặt anh rõ ràng lạnh như băng, nhưng lời nói lại tràn đầy sự cưng chiều. Tất cả sự dũng cảm và kiên trì của Vũ Vân Hân đã bị phá vỡ vào lúc này. Cô sà vào vòng tay của Mục Lâm Kiên. Vào giây phút đó, cuối cùng cô cũng không cần phải giả vờ mạnh mẽ nữa. Cô thực sự sợ chết khiếp, nói là hi sinh bản thân nhưng nào có nhẹ nhàng như vậy.

Cô cũng là con người, hơn nữa còn là phụ nữ, đối mặt với bao tên đàn ông to lớn, cô sợ hãi vô cùng, trong lòng lo sợ có khi nào gặp nạn đến một mảnh xương cũng không còn.

Mục Lâm Kiên trìu mến xoa đầu cô: “Xin lỗi, anh đến muộn.” Anh thấy cơ thể cô run lên, sợ đến mức tay chân lạnh ngắt. Mục Lâm Kiên cởi áo khoác đang mặc trùm cho người phụ nữ đang trong vòng tay của mình, cảm giác ấm áp đủ để cho cô thấy an ổn. Đôi môi mỏng của anh mơn man giọt lệ nơi khóe mắt cô, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ vậy: “Ngoan!” “Những nhỏ thì sao?”

“Tìm được rồi.” Mục Lâm Kiên ghé vào tai cô, nhẹ nhàng giật nhẹ chóp tai cô: “Đồ ngốc.”

Vũ Vân Hân cau mày. “Đừng hy sinh bản thân nữa, nếu không Mục Lâm Kiên anh thực sự có thể ‘lĩnh cơm hộp’ rồi.” Mục Lâm Kiên bế Vũ Vân Hân lên theo kiểu công chúa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.