Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về

Chương 117



Chương 117: Cảm giác mơ hồ

Anh có thực sự hiểu một mình Vũ Vân Hân sao? Không hiểu tại sao, anh có vẻ hiểu rõ về ba đứa trẻ hơn. Một cảm giác không thể giải thích được khiến Mục Lâm Kiên cảm thấy thân thiết.

Trong căn nhà cho thuê thiếu ánh sáng, do hành lang không có ai di chuyển nên đèn cảm ứng vẫn chưa sáng, lối vào cầu thang cũng không có bóng người.

“Quái lạ, sao bây giờ chưa về nhà?”

Hai người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm vào cánh cửa trước mặt, đã 12 giờ đêm, bọn họ nhận được tin tức tối nay 8 giờ 30 Vũ Vân Hân sẽ trở lại, nhưng vẫn không thấy bóng dáng đâu.

“Báo cáo ông chủ, tôi không nhìn thấy người phụ nữ kia”

“Đợi cho tôi!” Giọng nói trên điện thoại chắc nịch và mạnh mẽ.

Hai người đàn ông ngồi bất lực trên cầu thang, và một người cô trung niên trong nhà đã để ý rất lâu.

Mở cửa bước tới.

“Các cậu làm gì ở đây? Lén lén lút lút” Với cây chổi trên tay, người cô cảnh giác nhìn hai người trước mặt.

“Chúng tôi đang tìm Vũ Vân Hân!”

“Các cậu là gì của cô ấy?”.

“Chúng tôi không là gì của cô ta, chủ yếu là chúng tôi ở đây đòi nợ, bởi vì cô ta có nợ không trả”

Một số điều không thể nói bừa, đành phải nói điêu. Người đàn ông chỉ vào sơn đỏ trước mặt, “Vì cô ta chưa trả nợ nên chỉ có thể làm thế này.”

“Bảo sao người phụ nữ này cứ lầm lầm lỳ lỳ, thì ra là vậy” Người cô thích nói chuyện thị phi. Bởi vì Vũ Vân Hân mang theo ba đứa bé xinh xắn ra vào, lại không nhìn thấy cha đứa bé mà thường xuyên nhìn thấy một chiếc ô tô ở tầng dưới tiểu khu.

Khơi dậy sự tò mò của một nhóm người.

“Nói cách khác, ba đứa trẻ kia đều là do cô ta làm kẻ thứ ba nên mới sinh ra?” Người đàn ông sửng sốt, thản nhiên trả lời: “Đúng vậy!”

“Tôi biết ngay mà”

Người cô ngồi xuống càng vui vẻ hơn, “Nói cho tôi biết đi, khi nào họ về tôi sẽ gọi điện cho các cậu. Dù sao tôi cũng có thể thông cảm cho những người phụ nữ bị chồng lừa dối” .

Nghe nói người cô này có nhã ý hợp tác với bọn họ, hai người nói thanh danh của Vũ Vân Hân xấu đến mức nào, cuối cùng gửi cho bà ta số điện thoại của họ, “Khi nào về nhớ gọi cho chúng

tôi.”

“Được rồi! Làm vợ thật không dễ dàng. Có con gái sẽ không có chỗ đứng trong gia đình. Xem ra Vũ Vân Hân hẳn là đã đạt bậc thượng thừa. Dù sao thì cô ta cũng có ba đứa con trai! Cũng sinh ba, đàn ông thích đẻ lắm. Con trai nối dõi mà”

Bà cô nhiệt tình lưu số điện thoại. Hai người rời đi trước trong khi có người đang theo dõi.

“Kẻ thứ ba chết tiệt! Hừ!” Người cô đi qua không quên đá cửa phòng của Vũ Vân Hân. Vũ Vân Hân, người đang ngồi trong phòng tổng thống uống một ly rượu nhỏ, liên tục hắt hơi.

“Búp Bê, mẹ bị cảm à?” Ba đứa bé cầm miếng khoai tây chiên trên tay, lo lắng nhìn cô.

“Chỉ là ngứa mũi thôi.”

“Sao không chơi gì đi! Đã muộn rồi, dù sao tôi cũng ở lại mấy ngày!”

Đây là lần đầu tiên được sống trong một ngôi nhà tốt như vậy, chúng vui mừng đến mức cả đêm không buồn ngủ, chỉ sợ đó là giấc mơ, hôm sau tỉnh lại thì không còn nữa.

“Con thực sự muốn sống ở đây mãi mãi” Há Cảo đã nói điều này cả đêm. Vũ Vân Hân ghi tạc trong lòng.

Nếu một ngày nào đó bọn trẻ biết rằng Mục Lâm Kiên là cha của chúng, chúng sẽ chọn sống với Mục Lâm Kiên, còn cô sẽ sống một mình, nghèo khó và cơ cực.

Đối với cô bây giờ, ba đứa nhỏ là của cải của cô, và cô thực sự không muốn cho bất cứ ai. Mười hai giờ đêm, trong biệt thự sang trọng, Mục Lâm Kiên cho đến giờ vẫn chưa buồn ngủ.

Anh đứng dậy đi đến phòng làm việc, bấm số của lễ tân khách sạn, “Chuẩn bị cho tôi một phòng tổng thống ở cùng tầng với Vũ Vân Hân.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.