Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về

Chương 433



Chương 433: Có thể loại bỏ được một đối thủ cũng tốt

 

Hành động của thư ký giúp cho tổng giám đốc Lăng thở phào nhẹ nhõm.

 

“Kêu cô ấy đi vào.” Mục Lâm Kiên lạnh lùng nói.

 

“Được! Chủ tịch Mục!”

 

“Không cho phép nói cho cô ấy tôi ở nơi này!”

 

Thư ký cùng tổng giám đốc Lăng sững sốt một chút.

 

Thật vất vả thở phào nhẹ nhõm bây giờ cả người lại căng thẳng. Thư ký hối hận khi giúp Tổng giám đốc Lăng sớm biết như này cô đã trực tiếp đem người phụ nữ kia đuổi đi luôn. Đối với cô mà nói, Tổng giám đốc Lăng chính là hình mẫu lý tưởng của cô, có thể loại bỏ một đối thủ cũng tốt.

 

“Tổng giám đốc Lăng! Tôi cuối cùng có thể đi vào, thư ký của anh thật chuyên nghiệp” Vũ Vân Hân trên tay cầm một cái túi vừa vào cửa một bên trào phúng một bên đem hộp cơm trong túi giữ nhiệt lấy ra.

 

“Tôi đều nói tôi cùng anh đã có hẹn từ trước, cô ấy lại luôn nói không có cuộc hẹn nào. Tôi gọi điện thoại cho anh, anh cũng không nghe thật làm tôi sốt ruột! Đây là cháo gà do tự tay tôi nấu. Anh vừa ra viện cần phải bồi bổ thêm”

 

Tổng giám đốc Lăng bây giờ thật sự không biết phải làm sao, cô ấy đang nói gì vậy, tẩm bổ cái gì! Hiện tại anh đang cảm giác mình rất nhanh thì phải nằm viện đến nơi rồi.

 

Không chừng còn nằm viện do liệt nửa người, không có khả năng phục hồi.

 

Dục vọng chiếm hữu của Mục Lâm Kiên không phải nói suông. Anh ta cùng Lâm Kiên quen biết lâu như vậy, nếu là gặp phải người bản thân thực sự thích thì Lâm Kiên tuyệt đối không cho phép bất cứ ai được đụng vào cô, dù đó là một cọng lông tơ.

 

Vũ Vân Hân đem mọi thứ đều dọn ra xong mới để ý thấy được xung quanh là một mảnh im lặng. Cô ngẩng đầu lên nhìn thì trước mặt cô là một khuôn mặt xám như tro tàn.

 

“Chủ tịch Mục! tại sao anh lại ở chỗ này?” Vũ Vân Hân dật mình khi thấy Lâm Kiên đến mức làm cho cái muỗng canh cầm trên tay cũng rơi xuống dưới đập xuống ngay chiếc giầy da sang trọng của Mục Lâm Kiên.

 

Toàn bộ dầu của cái muỗng canh đều dính lên đôi giầy sang trọng.

 

Mục Lâm Kiên mặt lạnh trầm xuống cái nhìn cô một cách lạnh lùng: “Vui không?”

 

“Vui ..” Vũ Vân Hân hoảng hốt đến mức ăn nói lắp bắp, giống như bản thân mình đi ra ngoài vụm trộm ngoại tình bị chồng bắt gặp vậy.

 

“Tôi… việc này … anh đừng hiểu lầm!” Vũ Vân Hân cúi thấp đầu không dám nhìn về phía Mục Lâm Kiên.

 

Tổng giám đốc Lăng ở một bên mà toát mồ hôi lạnh.

 

Trên bàn là bát cháo gà thơm ngon mê người nóng hổi.

 

“Sớm biết chủ tịch Mục … Không … Lâm Kiên ở đây, tôi đã mua nhiều thêm chút thức ăn tới. Mọi người cùng nhau ăn lẩu như vậy ăn mới càng vui hơn.”

 

Mục Lâm Kiên lạnh lùng nhìn Vân Hân, kiến cho cô càng thêm chột dạ.

 

“Chủ tịch Mục! Anh ăn bát cháo gà này! Ngày thường công việc mệt mỏi không có thời gian bồi bổ cơ thể, anh ăn một bát đi” Vũ Vân Hân vừa nói tay vừa múc cho anh một bát cháo.

 

Một bát cháo gà vàng óng ánh nóng hổi được cô bưng đến trước mặt Lâm Kiên. Mùi cháo gà thơm xông vào mũi làm cho đôi lông mày đang nhíu cũng phải giãn ra.

 

“Đây không phải cho tổng giám đốc Lăng ăn?” Mục Lâm Kiên lạnh lùng nói.

 

“Làm sao có thể chứ! Thật ra thì…” Vũ Vân Hân mặt nhăn nhó cúi thấp đầu, xấu hổ ngẩng đầu lên nhìn anh, “Nói thật thì tôi biết anh sẽ đến, cho nên mới cố ý nấu. Tổng giám đốc Lăng anh thật đáng ghét, lại xúi tôi lừa gạt Lâm Kiên nhà tôi.”

 

Cô không ngượng ngùng mà ôm cánh tay của Mục Lâm Kiên thân mật dựa đầu tựa vào cánh tay anh: “Vốn còn muốn đùa anh thêm một chút. Xem anh có ghen hay không, nào ngờ anh lại không ghen! Anh đúng là kiến tôi tức giận mà!”

 

Bị đứng hình một chỗ tổng giám đốc Lăng nghe cô nói mà trợn trắng mắt.

 

Quả nhiên đàn bà đều có thể diễn kịch. Một trước giây liền khẩn trương đến nói không thành câu một giây sau lập tức nũng nịu giả bộ ngây thơ toàn bộ được vận dụng. Mục Lâm Kiên nơ một nụ cười hiếm thấy.

 

“Cho tôi?”

 

“Đương nhiên rồi! Cố ý nấu cho anh ăn. Tổng giám đốc Lăng không có đâu!”

 

Tính hiếu thắng của Mục Lâm Kiên, Vũ Vân Hân làm sao lại không biết.

 

Ba đứa trẻ ở nhà là con trai anh, cái tính cách hiếu thắng này giống y Mục Lâm Kiên.

 

“Anh phải ăn hết đó! Không thể cho tổng giám đốc Lăng ăn nhai Tôi là vì anh mà nấu lâu như thế, vốn là muốn đi tới công ty đưa cho anh. Nhưng là thấy rất nhiều người ở trong phòng làm việc của anh. Tôi xấu hổ cho nên mới tới chỗ giám đốc Lăng. Bởi vì tôi biết tôi ở đây thì anh nhất định sẽ tới. Anh không đành lòng nhìn tôi một mình cùng với một người sát gái như anh ta ở chung với nhau có đúng không! Lâm Kiên!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.