Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về

Chương 448



Chương 448: Bên trong không có người ở

Lê Thu từ dưới lầu đi lên đã thấy một nhóm vệ sĩ đứng trước nhà bà.

“Bên trong không có ai ở đâu!”

“Trong này không phải có một người phụ nữ họ Lê ở sao?”

Vệ sĩ so sánh thông tin trên tài liệu, nghi ngờ hỏi.

“Chuyển đi rồi, sau khi con trai bà ấy chết thì liền chuyển đi” Vệ sĩ theo bản năng chú ý đến người phụ nữ trước mặt: “Bà là người thuê căn nhà này?”

“Không phải! Tôi ở căn bên cạnh! Tôi chỉ đến đây để lấy quần áo, bởi vì cửa trên mái nhà chúng tôi không thể mở được, chỉ có thể chạy đến đây để phơi quần áo”

Nói xong, Lê Thu giả bộ đi lên lầu.

Vệ sĩ nhạy bén lập tức gọi cho anh em trên lầu: “Trên lầu có quần áo nào đang phơi không?”

“Có Nghe được giọng nói phát ra từ bộ đàm, vệ sĩ cuối cùng cũng thả lỏng cảnh giác.

“Các người từ đâu đến? Đến đây làm gì? Thật ngầu!” Lê Thu giơ ngón tay cái lên khen ngợi.

“Chỉ là có việc thôi! Mời bà lập tức đem quần áo trên lâu về đi, đến buổi chiều, căn nhà này không thể tùy tiện vào.

được!

“Là bán rồi sao?” Lê Thu giả vờ là một người hàng xóm nhiệt tình và tò mò.

“Ừm!”

Người vệ sĩ không nhiều lời, biết trước mặt căn nhà này không có ai, liền lập tức gọi người tới thô bạo mở cánh cửa này ra.

Bọn họ làm việc rất hiệu quả, tốc độ nhanh chóng, ngay trước mặt Lê Thu, mở cửa nhà bà ra.

Bà đứng đó một cách bình tĩnh, nhìn đám người trước mặt.

Bàn tay đặt trong túi siết chặt.

Con bà đã bị giết, bây giờ bọn chúng còn muốn chiếm nhà của bài Đám người chết tiệt này.

“Kỳ quái, đồ đạc bên trong dường như vẫn chưa có dọn đi” Một vệ sĩ bước ra khỏi phòng, thấy Lê Thu liền thắc mắc hỏi: “Thật sự chuyển đi rồi sao? Tại sao trong đây vẫn còn TV: và quần áo?”

“Đó là đồ của con trai bà ấy! Con trai đã chết, còn mang theo đồ của người chết để làm cái gì?” Lê Thu nói rất âm trầm, giọng nói lạnh lùng, cố ý mang theo quỷ dị.

Chỉ là người vệ sĩ không tin vào ma quỷ một chút nào: “Mang chúng ra hết rồi đốt đi!”

“Thật đáng tiếc!” Cảm xúc của Lê Thu sắp không khống chế được nữa, cảm xúc đè nén dâng lên trong lòng, hốc mắt đỏ bừng.

Vì không để lộ ra chân tướng, bà cứng rắn ép mình kiềm nén: “Những thứ đó không bị hỏng đúng không!”

“Bà cần chúng sao?” Vệ sĩ thấy bà ấy đứng đó cứ nhìn chằm chằm vào những thứ trong nhà.

“Không cần!”

Lê Thu nhàn nhạt lắc đầu, quay mặt đi, dùng mu bàn tay lau nước mắt.

Bà căn bản không cần, bà hiện tại ngay cả chỗ ở cũng không có.

Khu dân cư này là nơi có thể ở lại, một vài tháng trước đây, nhiều người thuê nhà không tìm được chủ nhà, một số người thuê nhà muốn dọn đến ở cũng không có cách nào nhận phòng Như thể nơi này chỉ có người đi ra ngoài, không có người dọn vào.

Bà nhìn lên lầu, thù này mà bà không báo, bà thật có lỗi với con trai đã chết của bà, dù thế nào cũng không thể đánh rắn động cỏ được.

“Âm ầm ầm…”

Phía sau truyền đến tiếng vệ sĩ khiêng đồ đạc, tất cả đồ dùng cũ đều bị mém lên một chiếc xe tải lớn và chở đi.

Trên đó có một cuốn album ảnh, album ảnh mong manh bị cô lật nát, nhưng Lê Kiện sẽ không bao giờ sống lại nữa. Một vài bức ảnh rơi ra khỏi xe và bị người đi đường vô tình giãm đạp lên.

“Là mẹ không tốt! Là mẹ hại con!” Lê Thu đứng trên lầu, nhìn bức ảnh trên sàn nhà, im lặng…

Nếu Lê Kiện không đi phỏng vấn, cậu sẽ không biết Vũ Vân Hân, và càng không đắc tội với Mục Lâm Kiên.

Mỗi lần Lê Thu nghĩ đến những điều này, vẫn luôn không cam lòng.

Rõ ràng là một đứa trẻ tốt như vậy, tại sao lại gặp phải loại sát hại này.

Trong đầu nhớ tới bộ dáng lúc Lê Kiện chết, khuôn mặt co giật dữ tợn, giống như bản thân mình đang cố gắng giấy dụa với khó khăn trong cuộc sống, liều mạng muốn sống sót, nhưng có một số việc dù liều mạng thật sự cũng không thay đổi được gì.

“Nhìn kìa! Lê Thu kìa!”

Đứa nhỏ ở lầu ba tình cờ mở cửa sổ và nhìn thấy Lê Thu đang ngồi xổm ở trong góc toà nhà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.