Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về

Chương 457



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 457: Anh bạn nhỏ phải rèn luyện nhiều hơn

Mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Màn Thầu.

Lúc mỗi lần bốn mẹ con tụ tập đầy đủ, lần nào cũng sẽ để nhóc làm những chuyện mà không ai muốn làm.

Bởi vì nhóc nhỏ tuổi nhất.

“Vì sao lại là con chứ?” Màn Thầu vô tội muốn chết.

“Anh bạn nhỏ phải chú ý rèn luyện một chút!” Há Cảo và Bánh Bao trăm miệng một lời.

Rõ ràng hai thằng nhóc này chỉ ra trước mình hai giây, vậy mà còn không biết xấu hổ gọi nhóc là bạn nhỏ.

“Búp bê à, mẹ không thương con!” Màn Thầu liếc cô một cái: “Rõ ràng mở cửa cho Mục Lâm Kiên là một chuyện vô cùng nguy hiểm, vậy mà mẹ lại để con đi, lỡ như con bị chú ấy ném xuống lầu thì sao?” “Tinh tinh tỉnh!” Tiếng chuông cửa vội vàng vang lên.

Vũ Vân Hân mềm lòng đi đến trước cửa, hít một hơi thật dài rồi mới mở.

Đôi mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Mục Lâm Kiên nhìn về phía cô, cơ thể cao lớn kiêu ngạo rảo bước về phía trước khiến cho Vũ Vân Hân vô ý thức lùi về sau một bước.

Mục Lâm Kiên bước lên ôm lấy cô.

“Anh muốn làm gì thế hả?” Mục Lâm Kiên cứ ôm Vũ Vân Hân như vậy đi về phía phòng ngủ.

Cả phòng khách chỉ còn lại ba đứa nhóc, mấy nhóc tỳ không khỏi sợ hãi thán phục: “Mạnh dữ?” “Mấy đứa nhóc thối nhà con, nhanh lên cứu mẹ đi…” Lời còn chưa nói xong, Mục Lâm Kiên đã ôm lên tầng hai rồi hôn cô đắm đuối, sau đó cả người dần dựa vào cô thiếp đi.

Hai tay vô lực ôm lấy cô cũng chầm chậm trở nên vô lực.

Ba đứa nhóc vội vàng chạy tới thì nhìn thấy cảnh tượng vô cùng hài hòa này.

Vừa tò mò vừa cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Ba nhóc tỳ đi bên cạnh giường, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn: “Búp bê, mẹ vẫn ổn chứ?” Bị thân hình cường tráng của Mục Lâm Kiên nghiền ép như thế, Vũ Vân Hân thật sự sắp hỏng mất, bình thường thấy dáng vẻ anh mặc quần áo cũng có chút thị, ai ngờ lại nặng như thế.

Một ngọn núi Thái Sơn đè xuống thế này, Vũ Vân Hân như: mất nửa cái mạng.

“Ổn lắm” Khuôn mặt Vũ Vân Hân có chút hờn dỗi.

Ba đứa nhóc nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lại, nhìn Vũ Vân Hân đang kẹt trong khe hở kia: “Mẹ muốn uống nước không?” Bọn nhóc đứng bên giường như quần chúng vây xem, mà Vũ Vân Hân lại cực giống dân chạy nạn vùng địa chấn.

“Hay là bọn con lấy cho mẹ một cái ống hút nhá? Muốn uống nước thì chỉ cần há miệng là xong?” Há Cảo lấy một cái ống hút từ trong túi quần áo ra, nghiêm túc nói.

Vũ Vân Hân thật sự thua bốn bố con nhà này, chắc chắn đời này liên hợp lại để tra tấn cô.

Cô tức giận điên lên, nhưng vẫn không có sức đẩy Mục Lâm Kiên ra.

Cả buổi tối, cô cứ năm như thế đến hừng đông.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu ánh nắng lóng lánh vào nhà, Mục Lâm Kiên miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn thấy người phụ nữ nằm trong ngực thì lập tức ôm chặt lấy cô.

Hôm nay đúng là buổi sáng rất khó có được, vừa mở mắt ra đã có thể nhìn thấy người phụ nữ mình yêu nhất.

Mục Lâm Kiên đương nhiên sẽ không thể dễ dàng để cô đi như vậy. Anh cầm lấy điện thoại, sau đó gọi điện cho Lục Tâm: “Vũ Vân Hân bệnh liệt giường rồi, cho cô ấy xin nghỉ một ngày” Nghe thấy bốn chữ bệnh liệt giường rồi này. Vũ Vân Hân đột nhiên bừng tỉnh. Lúc này đang mơ màng nhìn về phía giọng nói truyền đến trên đỉnh đầu.

Cô nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Mục Lâm Kiên: “Một ngày!” “Tổng giám đốc Mục, bệnh như thế cũng đâu nặng lắm!

Nghỉ một ngày như vậy, thật sự giống như đang mời tổ tông ấy” “Vậy bị cảm phát sốt.” “Tôi không hề cảm hay phát sốt” Vũ Vân Hân cuối cùng cũng hiểu thẳng nhóc này đang làm gì!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.