Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về

Chương 483



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 483: Video

Nếu như đoạn video trong tay Vũ Vân Hân được phát, cô có thể nhận ra đoạn video chất lượng HD 4K trong tay Vũ Thư Anh.

Thấy Vũ Vân Hân vừa vào cửa, cô ta kiêu ngạo phát đoạn video trong tay.

“Tôi sẽ giết, ông tin không!” Âm thanh tức giận của Màn ‘Thầu vang lên, tràn ngập sự tàn độc.

Ngay sau đó là âm thanh giãy dụa, mỗi một tiếng đều thắt chặt trái tim Vũ Vân Hân.

“Đi chết đi!” Đây là âm thanh cuối cùng của Màn Thầu.

“Bộp!” Sau đó cô nghe thấy âm thanh người rơi xuống đập xuống đất.

Không thấy được toàn bộ video, nhưng với những âm thanh này đã đủ để khiến Vũ Vân Hân ngồi không yên: “Các người đã làm gì với Màn Thầu?” Thân là mẹ con, con mình bị iết hại cũng không biết.

“Nếu Màn Thầu xảy ra chuyện gì không hay, Vũ Vân Hân tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô” Giọng nói của Vũ Vân Hân kích động định tai nhức óc, ngay cả người đi ngang qua cũng bị kinh sợ bởi giọng nói bén nhọn của cô.

“Ha ha! Cô có muốn toàn bộ người trong công ty biết việc này không? Chị gái yêu quý của tôi!” Vào công ty đã mấy tháng, đây là lần đầu tiên Vũ Thư Anh gọi cô là chị gái.

Xưng hô mang đầy địch ý kia đã chứng minh sự tự tin của cô ta, Vũ Thư Anh không còn dáng vẻ bị bó buộc như trước, cô †a kiêu ngạo đứng dậy, đi đến trước mặt Vũ Vân Hân.

Nhìn thấy dáng vẻ bối rối bất an của cô, cô ta nhếch miệng cười khẽ: “Đúng là không nghĩ tới! Lúc đầu tôi còn nghĩ rằng thật khó để một mẻ hốt gọn các người, không nghĩ đến, ông trời cũng giúp tôi! Mẹ của tội phạm giết người Vũ Vân Hân đường hoàng trừng lớn hai mắt, tức giận kéo cổ áo của Vũ Thư Anh: “Cô nói cái gì? Cái gì mà mẹ của tội phạm giết người! Không phải mẹ cô mới đúng sao?” Loại người này cũng xứng để nói ra này?

Cô không nói không có nghĩa là cô không biết.

Thật ra Vũ Vân Hân vẫn luôn thầm thăm dò, chỉ là chứng cứ không đủ.

“Ơ! Cô phái người đi thăm dò chúng tôi? Đáng tiếc, tra được người và việc đều là giả!” Vũ Thư Anh đắc ý nhếch miệng, hai tay hung hăng hất Vũ Vân Hân ra, hai mắt giận dữ trừng lớn: “Mẹ tôi không ngu như mẹ cô! Làm rõ rồi nói, chứ đừng nói lung tung, nhưng con của cô đã giết người” “Đùa gì vậy, trẻ con ba tuổi có thể giết được ai chứ” “Chẳng lẽ cô không biết con của cô là quái thai sai? Bốn năm trước sau khi sinh, chỉ bằng trí thông minh đã làm chấn động cả bệnh viện, bệnh viện còn xem ba đứa là đối tượng trọng điểm để nghiên cứu khoa học, ngược lại cô thì tốt rồi, vì tiết tiền nằm bệnh viện nên đồng ý! Cô nói xem cô có chó không chứ? Không có tiền thì sinh con làm gì?” Vũ Vân Hân bỗng nhiên lắc đầu: “Không phải như vậy! Cô nói bậy!”

Một mình cô sinh con ở nước ngoài, sinh ba lần liên tiếp quả thực là muốn mạng của cô.

Vốn cô khó sinh, năn nỉ bác sĩ nhiều lần đều không đồng ý sinh mổ.

Cô tưởng rằng mình sẽ chết trên giường sinh, cuối cùng do Bánh Bao kẹt quá lâu, sợ bé con ở bên trong ngạt thở mà chết, bác sĩ mới đồng ý sinh mổ.

Khi đó cô hy vọng có người ở bên cạnh động viên cô đến nhường nào, nỗi đau kia làm người ta phát điên, cảm giác toàn thân hao hết sức lực, đến nay nó giống như một cơn ác mộng, vừa nghĩ tới đã thấy sợ.

Sau khi sinh con, khi đó cô đang mơ mơ màng màng, chỉ nghe thấy lời tán thưởng của bác sĩ và y tá ôm con mình xung quanh, người cuối cùng đeo khẩu trang bác sĩ đưa giấy cho cô bảo cô ký tên, nói là có mạnh thường quân muốn hỗ trợ phí năm việc của cô.

Cô chỉ còn lại nửa cái mạng, ngay cả sức để mở mắt cũng không có, tay bị bác sĩ nắm lên, bút cứ như vậy rơi vào chỗ ký tên, ký tên của cô xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.