Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về

Chương 531



Chương 531: Con của tôi không phải là quái thai

“Con của tôi không phải là quái thai!”

Vũ Vân Hân không ngừng hét với đài phát trong xe ô tô trong ghi nhấn ga tăng tốc một cách thô bạo.

Giờ phút này, cô không thể gục ngã!

Cảm xúc lúc này tuy không ổn định, nhưng cô vẫn cố gắng kiềm chế bản thân, hai tay nắm chặt vô lăng.

Đôi mắt cô lạnh lùng, trừng trừng nhìn về phía trước, hướng về đám người của tập đoàn Mục Lâm.

Một cách nhanh chóng, chiếc xe đã đến cổng của công ty.

Vừa lúc cô xuống xe đã nhanh chóng bị Mục Lâm Kiên chặn lại.

Dáng người kiêu hãnh và cương quyết của anh chặn lại một con người nhỏ bé như cô: “Lên xe cho tôi.”

Những người ở cửa công ty lúc này như phát điên vậy, nếu Vũ Vân Hân xuất hiện, chỉ khiến tình hình lúc này trở nên tồi tệ hơn bao giờ hết!

“Thả tôi ra! Tôi muốn nói lý lẽ với bọn họ!” Vũ Vân Hân gào thét.

Khuôn mặt Mục Lâm Kiên trở nên nghiêm nghị, anh kéo cô vào xe.

“Bốp!” Vũ Vân Hân tát anh một cách thô bạo: “Đừng tỏ vẻ! Tôi sẽ liều mình với ai cản bước tôi!”

Sự kích động chiếm lấy lý trí của cô.

Mục Lâm Kiên không hề có ý định thả cô ra, mặc kệ cái tát để lại trên mặt anh đau điếng: “Đợi đi”Anh gắn giọng.

“Đợi cái gì cơ chứ? Con của tôi lúc này còn sống hay đã chết tôi còn không biết, còn đám người này lại muốn vu oan con tôi, sao tôi có thể để yên được!”

Một vài chuyện xảy ra quá mức, Vũ Vân Hân mất lý trí, không suy nghĩ được gì, “Đây là âm mưu của bố con các người!” Vũ Vân Hân cười cay đẳng.

Mục Lâm Kiên không bác bỏ, anh chỉ im lặng, nhưng anh nhất định không buông tay.

Cô lấy điện thoại di động ra, mở lại đoạn ghi âm ngày hôm đó: “Đây là những gì bố anh nói “Không cần biết phải dùng thủ đoạn gì, trong tháng này, phải nhanh chóng đưa Vũ Vân Hân đi khỏi thành phố AI” Giọng nói của bố Mục Lâm Kiên vang lên từ điện thoại.

Mục Lâm Kiên lạnh lùng chau mày, điều này rõ ràng khác với những gì anh điều tra.

“Cứ đợi đó.”

Mục Lâm Kiên lạnh lùng nói và kiên quyết nhìn cô.

“Đợi đến bao giờ cơ chứ?” Vũ Vân Hân mỉa mai: “Anh nói xem tôi phải làm thế nào đây?”

“Cộc cộc cội Lục Tâm tiến đến, gõ lên cửa xe ô tô.

Từ trên tầng, Vũ Thư Anh nhìn chằm chằm mọi thứ và chiếc xe phía dưới.

Khi cửa sổ được kéo xuống, cô ta nhìn thấy bóng dáng của Vũ Vân Hân.

Ly rượu trên tay cô ta đột nhiên rơi xuống sàn.

Cô ta không tin được vào mắt mình, Vũ Vân Hân vẫn chưa chết ư?

Chỉ thấy rằng Lục Tâm kính cẩn khép nép đứng ở đó: “Chúng tôi đã điều tra ra đứa trẻ ở chỗ Lăng Tổng, chỉ có điều..”

Vũ Vân Hân sốt ruột: “Chỉ có điều gì chứ?”

“Màn Thầu và Há Cảo vẫn đang ở ICU! Bánh Bao không sao hết!”

ICU là nơi mà không một ai muốn nghe đến.

Vũ Vân Hân toàn thân hoảng loạn, cầm điện thoại gọi cho Lăng Tổng.

Mục Lâm Kiên cầm chiếc điện thoại của Vũ Vân Hân: “Tôi đưa em đi “Không cần!”

Vũ Vân Hân lúc này không thể tin bất cứ ai nhà họ Mục nữa.

“Vũ Vân Hân? Cô đang ở đâu? Tôi đến đón cô!” Điện thoại vang lên tiếng của Lăng Tổng.

Vũ Vân Hân báo địa chỉ cho Lăng Tổng.

Tắt điện thoại, cô lạnh lùng nhìn Mục Lâm Kiên: “Những sự việc sau này, một chút cũng không liên can gì đến anh”

Cô vừa nói xong, xe của Lăng Tổng cũng vừa đến ngay sau.

Vũ Vân Hân đẩy cửa, hướng về phía xe của Lăng Tổng.

“Mau nhìn kìa! Là Vũ Vân Hân!”

Đám người biểu tình thấy cô, vội lao tới.

Lăng Tổng với kỹ năng lái xe thành thạo, đã hất cảng đám người này.

Anh quay xe và rời khỏi tầm mắt của Mục Lâm Kiên.

Khoảnh khắc đó, lòng Mục Lâm Kiên quặn thắt lại!

Không thể cất tiếng nói công bằng, lòng anh nhói đau!

Thực sự sự việc này, anh cũng mới biết sau khi Vũ Vân Hân tỉnh lại.

Tối hôm đó, anh vừa từ công ty trở về, nhìn thấy trên định vị, Vũ Vân Hân xuất hiện gần nhà anh.

Thầm nghĩ có chuyện gì đó đã xảy ra….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.