Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về

Chương 533



Chương 533: Đến bây giờ vẫn chưa từng ngừng lại

Trong bệnh viện yên tĩnh, Bánh Bao ngồi một mình trên hành lang.

Hai phòng bệnh sau lưng cậu cho tới giờ vẫn chưa từng yên lặng.

Màn Thầu và Há Cảo vẫn hôn mê chưa tỉnh.

Nghiêm trọng nhất vẫn là Há Cảo.

Bác sĩ nói nếu đêm nay Há Cảo không vượt qua được, cậu có lẽ vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại nữa.

Vũ Vân Hân vội vàng chạy tới.

Tiếng bước chân quen thuộc ấy làm dấy lên trong lòng Bánh Bao.

niềm hy vọng.

Cậu đứng phắc dậy nhìn về phía đầu kia của hành lang, còn chưa kịp nhìn thấy bóng dáng của Vũ Vân Hân, cậu đã vội vàng chạy tới.

“Búp Bê Cậu hét toáng lên, âm thanh vừa non nớt, vừa đáng yêu, có sức xuyên thấu mạnh mẽ.

Màn Thầu và Há Cảo nằm ở trên giường bệnh dường như nghe thấy được, nhịp tim yếu ớt dần dần khôi phục trở lại.

“Nhịp tim đã trở lại bình thường!”

Toàn bộ những người trong ICU dường như nhìn thấy được hy vọng.

Giọng Bánh Bao vang lên từ bên ngoài hành lang: “Búp Bê, con rất lo lắng cho dì! Dì có sao không?”

Nhìn thấy trên đầu cô quấn kín băng gạc, Bánh Bao cảm thấy rất đau lòng.

“Hai em con sao rồi?”

Bánh Bao u sầu lắc đầu.

Vũ Vân Hân cúi xuống ôm lấy cậu: “Sẽ không có chuyện gì đâu!”

Là một người mẹ, cô không thể lộ ra dáng vẻ ủ rũ trước mặt các con được. Đối với Vũ Vân Hân mà nói, có thể nhìn thấy lũ trẻ vẫn an toàn, cô đã mãn nguyện lắm rồi.

“Búp Bê, con xin lỗi” Bánh Bao vùi đầu vào vòng tay của Vũ Vân Hân: “Nếu bọn con không lẻn ra ngoài, mọi chuyện sẽ không như thế này. Bọn con biết đó là một cái bẫy, nhưng bọn con luôn cảm thấy răng bọn con tự mình đánh bại chúng.”

Bánh Bao đã chủ động nhận lỗi sai của mình.

“Là ông Mục phải không?”

Bánh Bao gật gật đầu.

Vũ Vân Hân thở dài buồn rầu, ôm đứa trẻ trên tay nhìn phòng bệnh trước mặt, không nói được lời nào, chỉ có thể nuốt nước bọt, kiên cường đứng đó.

Đứng sau lưng mẹ con hai người, Lăng Tổng chợt cảm thấy chạnh lòng.

“Đi mang chút đồ ăn mang lại đây” Anh ta nói với trợ lý bên cạnh.

“Lăng Tổng, chủ tịch Mục đang ở bên ngoài”

Nhìn theo hướng trợ lý chỉ, anh ta trông thấy xe của Mục Lâm Kiên đang đậu bên ngoài.

Đây là bệnh viện của của nhà họ Mục, Lăng Tổng không có đủ tư cách để ngăn Mục Lâm Kiên vào.

Nhưng anh ta không muốn Mục Lâm Kiên làm phiền Vũ Vân Hân trong lúc này.

“Cử người chờ ở đây”

“Vâng!”

Mục Lâm Kiên nhìn thấy hàng loạt bảo vệ bao quanh bệnh viện từ cửa kính xe, cảm giác bị từ chối rõ ràng khiến anh cảm thấy ghen tị.

Vũ Vân Hân đang đứng trong hành lang, mà cô lại đang được bảo vệ bởi người đàn ông khác.

“Chủ tịch Mục, chúng ta có cần xuống xe không?”

“Không cần!”

Anh lạnh lùng ngồi đó, từ xa nhìn về hướng hành lang.

Thái độ quá quan tâm của Lăng Tổng đối với Vũ Vân Hân, anh đều để trong mắt.

Lục Tâm đứng bên cạnh lộ vẻ lo lắng: “Chủ tịch Mục, nghe nói chuyện này thật sự do ông Mục gây ra”

Anh ta kể lại những phương án khả thi nhất đồng thời đem tài liệu đưa cho Mục Lâm Kiên.

Nếu những lời Vũ Vân Hân nói vừa rồi không phải quá sức thuyết phục, xấp tài liệu mà Lục Tâm cung cấp cho anh đây thực sự vạch rõ kế hoạch của ông Mục.

Kế hoạch này đã bắt đầu từ hai tháng trước.

Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy ba đứa trẻ, lập tức làm quen, chỉ trong vòng hai tháng, ông đã biến bản thân thành một ông lão tốt bụng khiến ba đứa trẻ buông lỏng đề phòng.

Ông Mục là loại người nào cơ chứ.

Không ai hiểu rõ hơn Mục Lâm Kiên.

Ông ta là một nhà kinh doanh khôn khéo, không bao giờ làm những việc không chắc chắn, đừng nói đến là làm quen với những người không liên quan mà không có lý do.

Ông Mục có thể thân thiện với ba đứa trẻ như vậy chắc chắn là có nguyên nhân.

“Không thể nào!”

Mục Lâm Kiên giận dữ đóng toàn bộ tài liệu lại.

Nội dung trên đó đã cho thấy trắng đen, phải trái như thế nào.

Tài xế cho thuê chỉ là ngòi nổ, cũng là do ông Mục sắp đặt.

“Còn dám làm những chuyện này với con tôi? Đây là muốn nhà họ Mục không có người nối dõi sao?” Mục Lâm Kiên càng nghĩ càng tức giận: “Anh trông chừng ả đàn bà này cho tôi, ả ta dám động vào một cọng tóc của Vũ Vân Hân, tôi sẽ không bao giờ bỏ qua cho ả!”

Lục Tâm sửng sốt, theo phản xạ nhìn về hướng Lăng Tổng, xấu hổ đáp lại: “Vâng.”

Thật không ngờ đường đường là trùm của giới trò chơi lại bị Mục.

Lâm Kiên gọi là ả đàn bà này ả đàn bà nọ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.