Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về

Chương 537



Chương 537: Ông không cho phép sao?

Ông Mục nhìn thấy dáng vẻ lo lắng gấp gáp của Mục Lâm Kiên, cố ý hỏi: “Sao? Đứa con gái mà con thích tên là Vũ Vân Hân à?”

Đúng là một màn kịch đặc sắc, Mục Lâm Kiên đảo mắt nhìn về phía ông ta.

“Bố không cho phép sao?”

“Con không đưa nó về đây, làm sao bố biết có nên cho phép hay không?

Mục Lâm Kiên ánh mắt sắc lạnh nhìn ông ta: “Vậy tại sao bố lại muốn nhanh chóng giết chết bọn họ?”

“Không nhanh chóng giết bọn họ thì lúc nào con mới làm rõ ràng mọi chuyện với người bố này đây”

Vốn dĩ là một câu nói đùa, quả thực không biết câu nói “đuổi cùng giết tận” mà Mục Lâm Kiên nói ra lại nghiêm trọng đến vậy.

Dưới cơn giận dữ ấy, Mục Lâm Kiên rút ra khẩu súng từ bên hông, chữa thẳng vào đầu ông ta: “Chết hết rồi, bố vui chưa?”

Nòng súng lạnh lùng hướng thẳng vào ông Mục.

Ông ta mở to đôi mắt, đang ngồi dựa vào lưng ghế, lập tức ngồi thẳng người dậy.

“Sao lại chết hết được? Không thể nào!”

“À! Một người bị rơi xuống vách đá, ba người bị đưa vào phòng cấp cứu ICU, bố nói đi. Một là bố chết, hai là tôi chết!”

Tâm trạng Mục Lâm Kiên vô cùng tồi tệ, nặng nề đặt súng lên trên mặt bàn.

Chỉ khi anh tức giận tới tột cùng mới rút súng ra cảnh cáo.

Ông Mục không cam lòng nói với Mục Lâm Kiên: “Bố chưa từng làm gì gây hại cho bọn họ! Ai da! Nhất định là có người hãm hại bọn họ, muốn mượn dao giết người! Tiệc mừng thọ buổi sáng, bố muốn giết hết bọn họ nhưng đến buổi chiều thì đã không phải như vậy nữa! Bố đã đổi kế hoạch rồi! Người đàn bà đó đã sinh 3 đứa cháu cho nhà họ Mục.

chúng ta, sao bố lại giết chết cô ta được chứ!”

Trợ lý đứng bên cạnh vội vàng đưa tới giấy xét nghiệm ADN.

“Ba đứa trẻ đó quá giống con. Không ngờ lại đúng là con cháu trong nhà chúng ta, Vũ Vân Hân đúng là con dâu của bố. Tối hôm đó họ trở về, bố đã gói hết tất cả thức ăn cho bọn họ mang về, dù gì con dâu nhà chúng ta cũng chưa ăn tối. Sau đó không phải là đã về nhà an toàn rồi sao?”

Ông Mục nghỉ ngờ nhìn về phía trợ lý.

Trợ lý đồng ý xác nhận: “Đưa về nhà an toàn”

Những lời này khiến ánh mắt nghiêm nghị của Mục Lâm Kiên hướng về phía trợ lý đã đi theo ông Mục mấy chục năm: “Ai bảo như vậy?”

Nghe xong câu chất vấn, trợ lý luống cuống cúi đầu: “Tôi dặn quản gia sắp xếp người đưa về, đây là thông tin của tài xế, mời cậu Mục xem: Mục Lâm Kiên đưa mắt nhìn, ảnh không sai, thông tin cũng không sai Còn về người tài xế đó…

“Chuyện đã qua rồi, bây giờ chỉ muốn hỏi ngươi về chuyện của Màn Thầu”

Nghe tới Màn Thầu, ông Mục khẽ nhếch miệng cười: “Ai da, thăng nhóc đó giống y hệt con hồi nhỏ, đôi mắt nhỏ sắc bén! Ở buổi lễ mừng thọ, bố với nó đã nhìn nhau mấy lần chính vì đôi mắt ấy…”

“Đừng nói những thứ vô nghĩa”

Mục Lâm Kiên mở video trong điện thoại ra: “Bố hãy ghi âm một vài câu vào đây cho con để chứng minh Màn Thầu không giết người”

Ông Mục sững sờ: “Giết người?”

Một đứa trẻ đáng yêu như vậy thì giết ai chứ!

Ông Mục nhíu mày, người trợ lý bên cạnh nhỏ giọng nói cho ông ta: “Người tài xế taxi chết đột ngột trước đây, hiện tại mọi người đều cho rằng ông ta bị Màn Thầu giết chết”

“Ai da, chuyện quan trọng như vậy sao bây giờ mới nói cho bố biết!”

Ông Mục trước giờ không để ý đến chuyện bên ngoài, mở TV kết nối mạng mới xem được tin tức.

Đám người đó không chỉ vây chắn xung quanh bệnh viện mà còn vây chắn ở trước tập đoàn Mục Lâm.

Dòng chữ chói mắt ở trên banner, nhìn thấy đã chướng mắt.

“Đúng là vô liêm sỉ, bố là người làm chứng, bố có thể chứng minh cháu trai ta không hề giết người. Đúng thật là! Nếu đã ức hiếp người nhà họ Mục chúng ta, bố nhất định sẽ tính sổ với bọn họ”

Ông ta đứng dậy bước lên phía trước tủ sách, mở ngăn kéo lấy ra một tập tài liệu.

“Lúc trước ta đã cảm thấy người này có vấn đề, vì vậy đã phái người đi điều tra người tài xế đó. Nguyên nhân tử vong là do chết đột ngột!

Đây là báo cáo khám nghiệm tử thi. Toàn bộ quá trình ta cũng quay lại rồi! Bố sợ răng thằng cháu Màn Thầu của bố bị người khác dạy dỗ nên mới giữ lại cái này. Thật không ngờ đúng là cháu trai của bố. Ha ha!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.