Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về

Chương 550



Chương 550: Cho cô người bạn trai

Vũ Vân Hân nhìn hộp còn sót lại cuối cùng, lấy điện thoại ra chụp mấy bức ảnh, hiếu kỳ gửi cho ba đứa trẻ.

Cả đám y như nhau nổ tung một tiếng òa.

“Xong rồi, có phải là ông Mục bảo mẹ rời khỏi con trai của ông ấy không?” Giọng nói của ba đứa trẻ hơi tức giận, tất cả đồng thanh hỏi.

Vũ Vân Hân ban đầu còn có một chút mong đợi, nháy mắt không tin tưởng được: “Được rồi!”

“Hay là cảm thấy rằng mẹ đã muốn có bạn trai, liền cho mẹ bạn trai: “Không đúng! Là thấy rằng Búp Bê quá đàn ông! Đáng có được người càng men hơn.” Há Cảo chững chạc nói.

Màn Thầu bình tĩnh nhất lại nói: “Mắt mờ, nhận sai rồi! Hay chính là thấy tuổi của mẹ cũng lớn rồi, nên cần tìm ai đó.”

“Được rồi! Mấy đứa đừng nói nữa, càng nói lòng người mẹ già này càng tệ hơn.” Vũ Vân Hân buồn phiền cầm lấy túi xách, tắt đèn trong văn phòng rồi đi ra ngoài.

“bao giờ mẹ tới gặp bọn con được?” Điều ba đứa trẻ quan tâm nhất chính là khi nào thì cô trở về.

“Vê! Bây giờ sẽ về luôn nhé.”

Vừa mới dứt lời, thang máy đột nhiên dừng lại ở tầng bảy.

Vũ Thư Anh xuất hiện ở trước mặt cô.

“Chị ơi, chuyện lúc trước thực sự xin lỗi!” Cô ta vừa tới gần liền kéo tay Vũ Vân Hân.

“Buông ra” Vũ Vân Hân ghét nhất chính là bị loại người không có chuyện gì cũng cứ xúm lại xum xoe.

“Chị à, đừng tính toán nhiều như vậy mà! Tối nay em mời chị ăn cơm có được không?”

Nói đùa gì vậy, suýt nữa đã đem cả bốn mẹ con xuống âm phủ, bây giờ lại bảo cô đừng so đo gì nữa?

“Không ăn, tôi không muốn bị bỏ thuốc độc hại chết!”

“Quay về nhà họ Vũ mà chị cũng không muốn à?”

Vũ Thư Anh quăng mồi, thấy Vũ Vân Hân giật mình, rất rõ ràng là đã bắt đầu cắn câu rồi.

“Chính là chỗ chị ở lúc trước đấy, nhà họ Vũ! Có muốn tới hay không, hoan nghênh chị về nhà nha!”

Đây rõ ràng là muốn uy hiếp Vũ Vân Hân, nhất định phải tóm gọn lấy.

Cô về nước muốn tới nhất là về lại chỗ nhà họ Vũ đó, muốn gặp nhất là bố mẹ, muốn đạt được nhất là cả tập đoàn Vũ Thị.

Bây giờ Vũ Thư Anh đột nhiên mời cô đi, cô thật sự không tìm thấy bất cứ lý do gì để cự tuyệt.

“Em với mẹ em biết mình rất có lỗi với chị, thế nên muốn chính thức xin lỗi, nếu chị không để ý, thì thật sự chị có thể về nhà”

Về nhà?

Một từ vừa xa lạ lại quen thuộc.

Tựa như thật lâu thật lâu rồi không ai nhắc tới căn biệt thự nhỏ kia là nhà của cô.

“Phòng của chị, thật ra chúng em vẫn còn giữ! Lúc trước không nhiệt tình đối đãi bởi vì chúng em sợ có người giả mạo chị! Có thể chị ở nước ngoài nên không biết, tin tức chị ngã xuống từ tầng cao, chúng em cũng đã làm lễ tang, nhưng lại hết người này tới người khác, rất nhiều người đều đến nói cô ta là cô chủ lớn nhà họ Vũ”

“Sao lại làm lễ tang? Thi thể các người tìm thấy chẳng lẽ lại giống tôi y như đúc sao?”

Vũ Thư Anh còn nghĩ rằng mình nói vài câu như thế là có thể lay động được Vũ Vân Hân, ai biết được rằng cô còn có thể lý trí nhìn ra rõ ràng như vậy.

“Bởi vì rơi mình ngã xuống từ tầng cao, đầu vừa chạm xuống đất, thì vừa lúc có một chiếc xe đi ngang qua đâm tới khiến khuôn mặt bị hủy hoại nặng, sau đó mang đi thiêu, chỉ còn lại tro cốt mà thôi! Vậy nên lúc lễ tang diễn ra, không có thi thể”

Vũ Thư Anh dùng lời nói hợp lý ăn khớp với những sự kiện đã diễn ra kia để giải thích.

“Vậy làm như thế nào mà bây giờ các người lại xác định được là tôi không chết? Rằng con gái của Vũ Thế Kiệt chính là tôi?” Vũ Vân Hân ẩn nhẫn giấu trong lòng lửa giận, dấy lên một vấn đề trong lời giải thích của Vũ Thư Anh.

Cô ngạo nghễ mạnh mẽ ép từng bước từng bước tới gần Vũ Thư Anh.

Khí thế lạnh lẽo kia làm cho Vũ Thư Anh bị bắn trúng tim đen.

“Leng keng…”

Cửa thang máy mở ra.

Vũ Thư Anh như vừa được giải thoát, vội vàng đi ra khỏi thang máy: “Nếu như hiện giờ chị không muốn, không sao! Lần sau tới nhà em, em sẽ để cho mẹ em từ từ giải thích rõ ràng với chị”

Cô ta lẫn trốn đi rất nhanh.

Sợ răng Vũ Vân Hân cứ tiếp tục hỏi tới sâu hơn, cô ta sẽ không biết phải trả lời như thế nào nữa.

“Con gái vâng lời mẹ!” Vũ Vân Hân kiên cường liếc mắt nhìn.

Cô nhìn tấm danh thiếp của Ninh Phượng trong tay, tuy không biết rằng đối phương có mục đích gì, nhưng lại có thể khiến cho Ninh Phượng cho phép cô quay lại, chứng tỏ chuyện cô cố gắng làm lúc trước không hề uổng phí, đồng thời cũng chứng minh được rằng những hành động của cô đã đe dọa tới Ninh Phượng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.