Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về

Chương 558



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 558: Không thể ăn

“Mọi người cùng tới dùng cơm nào!” Ninh Phượng bắt đầu ra vẻ nhiệt tình chiêu đãi.

Vũ Thư Anh cầm lấy một chai Lafite năm 1982 đi từ trên lầu xuống.

“Hiếm khi hôm nay đông đủ như vậy, chúng ta nhất định phải uống nhiều một chút” Tâm trạng của Ninh Phượng đột nhiên tăng vọt, nâng cốc rót rượu đưa tới trước mặt Vũ Vân Hân.

“Thật xin lỗi, tôi lái xe không uống rượu”

“Không sao đâu! Trên tầng còn có phòng của con mà, hơn nữa ở đây còn có tài xế, không cần lo lắng đâu”

Ly rượu nhất quyết ép lại đây, nhưng Vũ Vân Hân lại không nhận lấy.

Bánh Bao nhìn con vịt nướng trước mặt, thèm thuồng nuốt một ngụm nước bọt.

Nhưng bàn tay nhỏ bé vẫn đoan chính đặt trước đầu gối, đôi đũa trước mặt cũng không hề nhúc nhích.

“Sao mọi người không ăn? Có phải cảm thấy không hợp khẩu vị.”

Cậu Hoa thấy hai người bọn cô không động đậy, khách sáo gắp một cái đùi cho Vũ Vân Hân: “Ăn nhiều một chút! Tôi thích thịt hơn phụ nữ, vậy mới phú quý được.”

“Tôi lại thích gầy hơn! Thật xin lỗi anhl”

Vũ Vân Hân gắp cái đùi kia lại trước mặt anh ta.

“Chị, đây thịt bò kho chị thích nhất này, ăn thử một miếng đi”

Câu chị này của Vũ Thư Anh nghe cũng đủ chói tai.

“Tôi cũng không lớn hơn cô bao nhiêu đâu, đừng gọi tôi là chị nữa!”

“Đúng đấy! Dì ơi, dì gọi búp bê của cháu là chị, sao không nhìn mình chút đi, còn già trơn mẹ cháu nhiều nữa” Bánh Bao thẳng thắn phản kích lại.

“Mày!” Vũ Thư Anh tức giận đến phát điên.

“Thư ảnh, không được vô lễ”

Ninh Phượng gầm nhẹ, quay sang cười ha ha nhìn Vũ Vân Hân: “Lâu như vậy mới mời con đến dùng cơm, thật sự là không phải phép! Lúc trước vì dì không biết chuyện của con nên bọn dì mới làm ồn ào khiến mọi người đều không thoải mái như vậy, thật có lỗi!”

Bà ta tự nâng ly rượu tự phạt ba ly.

“Có lẽ Vũ Vân Hân con không hận dì đâu nhỉ?”

“Hận! Sao có thể không hận được chứ!” Vũ Vân Hân lạnh nhạt giương mắt.

Ninh Phượng cứng đờ, bỗng xấu hổ cười cười: “Dì biết bọn dì không tốt, thực xin lỗi”

Đúng là mặt trời mọc đăng Tây, vậy mà Ninh Phượng lại liên tục nói xin lỗi cô.

“Muốn tôi không hận dì cũng được” Vũ Vân Hân cong khóe miệng: “Chuyển khỏi đây, cút khỏi Vân thị đi”

Mỗi lần cô nói đều trúng vào yếu điểm của bọn họ.

Cậu hoa ngồi bên cạnh nghe vậy thì trợn mắt.

Trong suy nghĩ của anh ta, dựa vào tính cách của Ninh Phượng thì không thể bị người phụ nữ này áp bức như vậy mới đúng.

“Sao thế? Không muốn hả?” Vũ Vân Hân trêu ghẹo hỏi.

“Chuyện này không phải vấn đề bọn dì có đồng ý hay không, dù sao.

trên di chúc của bố con cũng viết tất cả nhà và Vũ thị đều thuộc quyền sở hữu của dì, dù dì có rời đi thì tất cả những thứ này cũng là của dì”

Vũ Vân Hân kinh ngạc.

Bố là kẻ ngốc sao?

Sao lại đưa hết gia sản của mình cho người phụ nữ này!

“Tôi không tin!”

Vũ Thư Anh sớm đã chuẩn bị trước, đứng dậy đi đến trước tủ lấy một phần văn bản: “Bên trong không ghi tên cô mà!”

Đưa phần tài liệu kia trước mặt Vũ Vân Hân.

Trên văn bản kia đúng là có chữ kí của bố.

Nội dung bên trong thật sự không có hề một chữ nhắc tới Vũ Vân Hân, kể cả mẹ của cô.

Cho nên dù cô có trở về, căn nhà và công ty này cũng không hề có chút liên quan nào với cô.

Hàm ý trong lời này chính là, cho dù Vũ Vân Hân có về đây nữa thì cũng chỉ đang ở nhờ thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.