Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về

Chương 564



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 564: Vũ Vân Hân thật đã chết rồi

Đầu bếp vốn đang chuẩn bị làm thêm một món ăn vội vàng tắt bếp, khó xử nhìn về phía ông Mục.

“Mẹ nói các người ra ngoài, các người ra ngoài ngay đi!” Ba đứa nhỏ gào lên.

Ông Mục thấy bọn nhỏ đã nói như thế rồi, vừa tức giận lại còn bất mãn rời khỏi phòng bệnh.

Lúc này, Mục Lâm Kiên vừa lúc đang đi trên hành lang hướng về phía bên này.

“Anh phải nghe theo tôi, cướp quyền nuôi dưỡng con về cho tôi!”

Ông Mục nổi giận đùng đùng.

Mục Lâm Kiên lãnh đạm liếc nhìn: “Ông muốn mấy đứa trẻ, tôi muốn cô ấy!”

Lời này quả thật khiến ông Mục tức đến mức thổ huyết.

“Thăng này, anh cố ý muốn tôi tức chết đúng không?”

Mục Lâm Kiên không thèm quan tâm, ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía trước.

“Anh đứng lại đó cho tôi!” Ông Mục đi sát theo phía sau, ba đứa nhỏ kia trông đáng yêu như thế, tại sao không nên mang về chứ.

“Toàn thế giới đều biết tôi không thích trẻ con” Mục Lâm Kiên lãnh đạm nhìn ông ta: “Thế nào? Ông lại muốn chia rẽ tôi và Vũ Vân Hân à?”

“Cô ta không phải là loại phụ nữ tốt đẹp gì cả! Tôi sẽ không đồng ý để hai người ở bên nhau”

“Trong mắt ông thì ngoại trừ mẹ tôi ra, ai cũng không phải người tốt!”

Mục Lâm Kiên lạnh lùng xoay người đi tới cửa phòng bệnh.

Ông Mục đứng lại tại chỗ, tức đến mức như núi lửa sắp phun trào: “Thăng nhóc thối tha đáng chết này!”

“Thật xin lỗi! Xin làm phiền một chút!” Một giọng nói mềm mại truyền đến từ sau lưng ông ta.

Ông Mục đang đứng giữa hành lang, xoay người nhìn vào một cô gái có vẻ ngoài mộc mạc, cô ta cười tươi khoe tám cái răng tiêu chuẩn với ông ta: “Chào ông! Tôi là em gái của Vũ Vân Hân, xin hỏi có phải Vũ Vân Hân ở đây không?”

“Em gái?” Ông Mục âm thầm đánh giá Âm Nguyệt, sao lại không giống nhỉ.

Không phải ông ta nghe ngóng được Vũ Vân Hân là con gái duy nhất à?

Vũ Thư Anh mới là em gái cùng cha khác mẹ của cô ta mới đúng.

Thấy ông Mục nhìn chằm chằm vào mình, Âm Nguyệt cười lễ phép, ng đến tuổi này rồi mà nhìn còn phong độ như thế, thật hiếm nó thấy: Vừa gặp mặt đã nịnh hót, nhưng lại nịnh đúng vào điểm nhược của ông Mục.

Khen ông ta phong độ, đấy lại là điều ông ta thích nghe nhất.

“Chắc hẳn khi ông còn trẻ ngoại hình cũng cực kỳ đẹp trai nhỉ!”

Ông Mục lập tức đứng thẳng người lại, khóe miệng tự tin nhếch lên: “Có mắt nhìn đấy, không giống với chị gái cô tí nào, cô hiểu chuyện hơn chị gái mình nhiều”

“Ông biết chị gái tôi ư?” Âm Nguyệt tỏ vẻ ngây thơ, dù không được tính là mỹ nữ nhưng cái vẻ mộc mạc ngây thơ đó cô ta vẫn cố giữ.

“Ừmf “Chị gái tôi chắc cũng không phải người tốt lành gì! Ở công ty của có rất nhiều đồng nghiệp không thích chị ấy! Với lại xung quanh chị ấy cũng không có bạn bè gì, kiểu người không có bạn bè như thế thường thì tính cách cũng chả ra làm sao hết.”

Nghe nói như thế, có vẻ như thật sự có chuyện gì đó.

Ông Mục lại lần nữa muốn nghe thật kỹ về Vũ Vân Hân.

Âm Nguyệt nhìn ông ta lạnh lùng cau mày, tràn ngập sự chất vấn, thuận tiện chêm thêm một câu: “Trên thế giới này e là không có ai hiểu rõ chị gái tôi hơn tôi.”

Cô ta quen chân quen tay tiến gần đến bên cạnh ông Mục: “Cô ta muốn cái gì? Làm thế nào mà sinh được mấy đứa nhỏ? Rồi tại áo lại nhất quyết phải sinh mấy đứa nhỏ ra? Những chuyện này tôi đều biết cả”

Hai chuyện này chính là điều mà ông Mục muốn biết nhất.

Thậm chí ôn còn muốn biết rõ ràng toàn bộ mọi thứ về Vũ Vân Hân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.