Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về

Chương 595



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 595: Mùi hôi thối

Giống như thường ngày, Vũ Vân Hân cũng không có phát hiện ra Lục Tâm khác lạ.

Thế mà sao trên người anh ta lại có mùi nhựa nặng đến vậy chứ?

“Rầm!”

Một cái túi hàng màu đen từ trên kệ rơi xuống, vừa vặn rơi đập xuống chân Vũ Vân Hân.

Đó là một cái túi áo mưa.

Cũng là màu đen, không thể nào không làm cho cô sinh nghi ngờ.

Cong môi, nhặt lên.

Phía trên có một cái khóa kéo màu trắng, kéo khóa kéo ra có một mùi máu tươi nồng nặc xông vào mũi, làm cho Vũ Vân Hân sặc đến nôn khan.

Mùi hôi thối làm cho cô khó mà tiếp nhận được, thế nhưng không thể nào không cố nén.

Trong lòng cô tăng tốc, sợ hãi với bất an bao phủ cô.

Tay giằng co, thăm dò bỏ vào trong túi.

Bên trong vẫn ẩm ướt và có cảm giác dính dớp, lông mày cô nhíu lại.

“Có việc gì thì nhất định phải báo cáo với tôi!”

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng của Mục Lâm Kiên, Vũ Vân Hân vội vàng cầm cái túi đi đến một cái thang máy khác.

Trong căn hộ có một cái thang máy tốc hành, cô vội vàng chạy đi vào.

Tay không ngừng ấn nút xuống lầu, sợ trễ một bước sẽ bị người khác phát hiện cô cầm cái áo mưa này.

Cửa thang máy chậm rãi khép lại, xuyên qua khe cửa cuối cùng cô nhìn thấy Mục Lâm Kiên đi ra.

Mây Vũ Hân kiêng dè quay mặt sang chỗ khác, cái túi hàng màu đen được cô dùng thân thể che lại phía sau lưng.

Thang máy từ tầng cao nhất đáp xuống dưới tầng ngầm.

An toàn không sai sót đi vào trong xe, cuối cùng Vũ Vân Hân cũng có thể thở phào.

Cô đóng chặt cửa xe, không kịp chờ mà mở cái túi màu đen kia ra.

Một cái áo mưa lớn được cô lấy ra, hạt cát nhỏ vụn rơi từ trên áo mưa xuống, huyết tương dính chặt vào áo mưa, mặt ngoài ướt sủng, dường như nó đã từng chạm qua nơi có nước.

Mấy hôm nay trời cũng không có mưa, tại sao lại có thể có nước chứ?

Toàn bộ bệnh viện chỉ có một cái suối phun lớn, đó chính là ở vườn hoa dưới phòng bệnh của bọn cô.

Nhưng mà nếu Bánh Bao bị người kéo đến đó, chắc chắn là sẽ gọi, hoặc là lúc cô đi xuống lầu cũng có thể thấy được.

Nhất thời, cô lại nhớ đến người đàn ông kì lạ kia.

Vũ Vân Hân lập tức gọi điện thoại cho Màn Thần: “Có phải không thấy người đàn ông ở dưới lầu của chúng không?”

Màn Thầu lập tức mở cửa sổ ra, bởi vì chân còn đang bị thương, không bò lên trên ghế tựa thì rất khó nhìn thấy.

“Mẹ chờ một chút!”

Màn Thầu cố hết sức kéo cái ghế ra.

Sủi Cảo nằm trên giường, thân thể nhỏ bé vừa trở mình đã thấy Màn Thầu trèo lên ghế, vội vàng kêu lên: “Anh muốn chết sao! Mở cửa sổ ra còn leo lên ghế, nếu như anh rơi xuống dưới ngỏm củ tỏi thì phải làm sao bây giờ? Bây giờ cũng không biết là Bánh Bao có bị người ta chưng chưa, bây giờ có phải anh cũng muốn bị ăn sạch không hả?”

Xuyên qua điện thoại, Vũ Vân Hân tự cho mình một bạt tay, quả thực quá mức ngu mà.

Bây giờ bọn nhỏ đều tàn tật không thể gánh vác, bây giờ còn gọi Màn Thầu đi xem cửa sổ.

“Thật xin lỗi! Cục cưng, Búp Bê không tốt! Búp Bê quên mất, trước tiên con cứ quay về giường bệnh có được không? Đêm nay tự mẹ nhìn cho rõ”

Màn Thầu mới không để ý tới, thực chất bên trong quật cường, hoàn toàn không có ý định buông tha.

“Này! Em Màn Thầu! Sao em lại không nghe lời thế!” Sủi Cảo nhìn trợn cả mắt lên.

Màn Thầu cố hết sức chống hai tay lên, có một bắp chân không tiên hành động, làm sao cũng không làm được gì.

Toàn bộ thân thể nhỏ bé treo lơ lửng ở tại kia, hai tay một mực nắm chặt thành ghế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.