Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về

Chương 606



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 606: Chích

Nghe được phải chích, Màn Thầu với Sủi Cảo toàn vẹn khẽ giật mình.

Bọn cậu cảnh giác nhìn y tá đang đi về phía mình, dáng người quyến rũ, người mặc đồng phục y tá màu trắng, hơi có chút bó sát, dáng người hơi mập cực giống Linh Lung trong truyền thuyết.

Y tá đeo khẩu trang nên không thể nào nhìn thấy mặt.

“Bạn nhỏ Sủi Cảo! Hôm nay chích đó!” Cô ta đi đến trước giường bệnh của Sủi Cảo, thả bình thuốc trong tay ra.

Cầm lấy một cây kim chuẩn bị rút thuốc nước.

“Tôi không cần chích! Không cho cô đánh tôi! Nếu như cô đán tôi!

Tôi sẽ đánh cả nhà cô!” Sủi Cảo hung hăng mềm mại nói, nhưng mà giọng non nớt của cậu không có bất kỳ tác dụng gì cả.

“Ngoan! Chích xong kim này thì sẽ là bé ngoan” Mắt thấy y tá đã rút nước thuốc ra.

Sủi Cảo cuống quít xuống giường, cầm lấy gối đầu chuẩn bị chiến đấu với cô ta: “Cô đến đây xem, tôi sẽ kêu lên đó!”

Y tá một mặt mờ mịt: “Sao thế? Hôm qua còn êm đẹp, sao hôm nay lại trở nên không nghe lời như vậy chứ?”

“Búp Bê, chúng con đã tìm được người bắt Bánh Bao rồi, chính là cô tai Một tiếng rít lên, bảo vệ ngoài cửa vọt vào, không nói hai lời cưỡng ép bắt người y tá này lại.

“Sao vậy? Sao các người lại muốn bắt tôi chứ?”

Sủi Cảo sợ ôm lấy một người bảo vệ: “Ôm một cái!”

Bảo vệ đứng bên cạnh cậu sững sờ, chỉ thấy cậu nhóc run rẩy, cực kỳ đau lòng: “Sao thế?”

Bình thường bọn họ không thân với hai bé con này, lại bất ngờ bị ôm một cái, làm cho trái tim của những người đàn ông mạnh mẽ như bọn họ tan chảy.

“Tôi không cần chích, cho nên cô ta là người xấu”

Mặt mũi y tá tràn đầy oan uổng: “Tôi không phải người xấu, tôi căn cứ theo đơn thuốc mà bác sĩ trưởng kê đến chích cho nhóc mà! Nhóc có thể nhìn đơn thuốc kê trên đơn đây”

Phía trên đúng là đơn thuốc bác sĩ kê.

Màn Thầu với Sủi Cảo liền giật mình, vô ý thức gọi điện thoại đến cho Vũ Vân Hân.

Chỉ là, lúc này điện thoại tạm thời không cách nào kết nối.

Tút tút tút, tiếng điện thoại tương đương mệt nhọc, lúc này nếu như ‘Vũ Vân Hân không tiếp điện thoại thì có khả năng gặp phải nguy hiểm rồi.

“Các người phải trông thật kĩ người phụ nữ này giúp tôi! Không cho phép cô ta chạy khắp nơi, không có lời của tôi ai cũng không thể thả cô ta ra” Sủi Cảo ôm bảo vệ lại mở miệng nói mệnh lệnh có lực.

Thân phận của bọn cậu tất cả bảo vệ đều biết, đối với những người này cậu chủ này chính là mệnh lệnh, đây là lệnh tối hôm qua Mục Lâm Kiên đã nói.

Người phụ nữ bị bảo vệ bắt ra ngoài.

Màn Thầu lần nữa gọi điện thoại đến cho Vũ Vân Hân, từ đầu đến cuối không ai nghe: “Xong rồi! Có phải là bị phát hiện rồi không?”

Một lần cuối cùng gọi lại nghe được tiếng tắt máy.

Hai bé con lo lắng, đôi mày cũng nhíu chặt lại.

“Làm sao bây giờ?” Sủi Cảo bất an bổ nhào khuôn mặt nhỏ lên người bảo vệ.

Hơi thở mang mùi sữa bập bẹ quả thực đã làm tan chảy người đàn ông mạnh mẽ này.

“Bạn nhỏ Sủi Cảo, bằng không cậu tìm cậu chủ Mục thử xem được không? Nói không chừng cậu ấy có thể đến giúp các cậu đó”

Hai bé con do dự một chút.

“Hình như cậu chủ Mục của chúng tôi ở trên lầu”

“Gọi chú ấy xuống đi!” Hai bé con đồng thanh.

luận Mục Lâm Kiên ra quyết sách gì đầu quyết định phương hướng phát triển tương lai.

Chỉ thấy Mục Lâm Kiên đạm mạc nâng đầu ngón tay lên, ra hiệu hội nghị tạm dừng.

Anh ấn nút nghe điện thoại.

“A lô!”

Một giọng nói non nớt mềm mại vang lên.

Bầu không khí vốn dĩ đang nghiêm nghị trong nháy mắt trở nên tò mò.

Giọng nói ngọt ngào của bé con tiếp tục vang lên: “Mục Lâm Kiên có ở đó không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.