Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về

Chương 607



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 607: Không thấy người phụ nữ của chú

“Không phải là không có ở đây chứ! Sao lâu vậy mà không nói lời nào?” Sủi Cảo không nhịn được nói.

“Đúng đó. Trước kia chú ấy luôn luôn hạ giọng lạnh lùng nói, có việc gì mau nói, sao bây giờ lại không trả lời?”

Màn Thầu với Sủi Cảo xì xầm to nhỏ với điện thoại.

“Nói không chừng là chú ấy không để ý đến chúng ta nữ: Đột nhiên, bọn cậu nghe được trong điện thoại truyền đến tiếng có người châm trà.

Bọn cậu nhạy cảm phát giác được không thích hợp, hai người thức thời nhìn nhau, ý thức được cái gì, lúc đầu muốn mở miệng là Vũ Vân Hân lại đổi thành Tổng giám đốc Mục, không tìm thấy người phụ nữ của chú.

Lời này làm cho mấy vị cấp cao đang uống nước kém chút muốn sặc.

Mục Lâm Kiên đạm mạc nhíu mày, môi mỏng đang muốn mở miệng, liền nghe thấy điện tiếng điện thoại bị ngắt.

Hai đứa nhỏ này đang cô đơn sao?

Từ đầu đến cuối anh không nói một câu nào!

Cúp điện thoại hai bé con đi đến phòng giữ quần áo, lấy áo khoác ra: “Anh cảm thấy chuyện này phải nói ngay trước mặt Mục Lâm Kiên!

Vừa rồi xém chút nữa đã bừa bãi nói ra quan hệ giữa bọn họ rì “Đúng vậy! Người đàn ông này rất hư, thế mà lại nghe loa ngoài, nếu như chúng ta nói ra tên của Búp Bê, không phải là mọi người trong công ty đều biết chúng ta với Búp Bê và Mục Lâm Kiên đều chung một chân sao? Búp Bê một mình ở cơ sở bị người đồn đã vô cùng không dễ dàng rồi, hiện tại nếu như lại cài lên cái tên lớn ngu xuẩn. Mục Lâm Kiên này, vậy thật là cảm thấy nhà Búp Bê nhà chúng ta không sạch sẽ”

Hai đứa bé một bên phỉ nhổ một bên mặc áo khoác.

Bảo vệ đứng ở cửa nhìn hai đứa bé con: “Xin hỏi các các cậu muốn lên lầu? Hay là muốn ra ngoài vậy?”

“Đi gặp ông chủ của các người! Bây giờ ông chủ của các người đang ở công ty! Các người dẫn bọn tôi đến công ty của các người đi”

“Được!”

Bảo vệ lập tức sắp xếp xe xe.

Thời gian trôi qua nửa tiếng, Vũ Vân Hân bị nhốt trong tủ treo quần áo không ra được.

Vừa rồi lúc cô xốc tủ quần áo lên, thấy được nguyên một rương kẹo mềm, sau lưng liền truyền đến có tiếng bước chân của người nào.

Cô cuống quít trốn vào trong cái tủ quần áo này.

Xuyênqua đường vân bên trên tủ quần áo, cô nhìn thấy bóng dáng của một người đàn ông mạnh mẽ, bóng lưng cỡi tràn chỉ mặc một cái quần.

Nhìn dáng vẻ người đàn ông quay về, vô cùng quen thuộc căn nhà này, giống như là khách quen của nơi này.

Chẳng lẽ lại là bạn trai của Âm Nguyệt sao?

Vì muốn nhìn rõ hơn một chút, Vũ Vân Hân thử đứng gần sát ngăn tủ, thế nhưng lại sơ ý một chút, cái rương kẹo mềm bên trên đột nhiên rớt xuống rầm một tiếng, làm cho người đàn ông vừa đi vào phòng quần áo dừng lại.

“Tiếng gì thế?” Người đàn ông nghi ngờ nhìn quanh bốn phía.

Giọng nói này quen đến không thể nào quen hơn được nữa, Vũ Vân Hân hóa thành tro cũng đều nghe ra được.

Đó là Võ Hào Kiệt!

Không phải là anh ta đang ở ICU sao?

Không phải anh ta nói anh ta bị liệt nửa người sao?

Sao có thể đến nơi này nữa vậy?

Vũ Vân Hân nhìn dáng vẻ anh ta đang từng bước một tiến lại gần, lập tức ôm ngực.

Cô căng thẳng nín thở.

Chỉ thấy người đàn ông đứng trước một cái tủ quần áo, kéo tủ quần áo ra, mắt nhìn, phát hiện không có gì kì lạ.

Thế là lại mở một cái tủ quần áo khác.

bộ bóng dáng của Võ Hào Kiệt xuất hiện ở trước mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.