Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về

Chương 608



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 608: Người ở chỗ nào

Điện thoại di động của Võ Hào Kiệt đột nhiên vang lên, ngăn tủ mở ra còn chưa kịp nhìn, liền cầm điện thoại di động lên đi ra ngoài.

Vũ Vân Hân nhẹ nhàng thở ra, vội vàng bước ra từ trong ngăn tủ.

Để không bị phát hiện, cô đổi sang một cái tủ khác.

Vừa bò vào thì vô tình điện thoại di động trong túi lại rơi xuống đất.

Một tiếng bốp này làm cho trong căn hộ yên tĩnh lộ ra vô cùng chói tai.

Võ Hào Kiệt mang dép lê đi đến, Vũ Vân Hân vội vàng chạy vào một căn phòng ở hướng khác.

Điện thoại rơi dưới sàn bị anh ta nhặt lên.

Đây là một cái điện thoại ới được sản xuất không lâu gần đây, cần vân tay mới có thể mở ra.

Võ Hào Kiệt vô ý thức nhìn về phía ngăn tủ trước mặt, thuận tay mở ra, ngay sau đó là một ngăn tủ khác.

Vừa rồi anh ta có cảm giác nơi này có chút quái dị, không nghĩ tới bên trong sẽ có người, chỉ bây giờ người đã đi đâu rồi?

Anh ta xem kỹ chung quanh.

Điện thoại di động của Vũ Vân Hân lại vang lên, Võ Hào Kiệt nhìn thấy dãy số vừa xa lạ vừa quen thuộc này, liền nghe.

“Búp Bê! Cuối cùng mẹ cũng nghe điện thoại rồi, bây giờ mẹ sao rồi? Có bị phát hiện không? Chúng con vô cùng lo lắng cho mẹ đó! Vừa rồi sao mẹ lại tắt máy vậy?”

Sủi Cảo vừa tiếp xúc với điện thoại liền thao thao bất tuyệt, chờ cậu nói cho hết lời, phát hiện trong điện thoại hoàn toàn yên lặng.

Võ Hào Kiệt nghe điện thoại lạnh lùng nhíu mày, Vũ Vân Hân?

Anh ta bừng tỉnh, đi đến ban công phía trước, nhìn qua chung quanh, làm sao nơi này cũng là lầu mười hai người phụ nữ này không có khả năng nhảy xuống từ đây.

Chẳng lẽ vẫn còn ở trong nhà sao?

Anh ta quay người do dự một chút, lân nữa nhìn về phía khoảng cách hai bên ban công.

Lúc trước vì mua cùng chỗ với ba căn nhà, cho nên lựa chọn căn phòng này, mấy cái ban công có thể có khoảng cách gần một chút, đến lúc đó thuận tiện chăm sóc, chỉ là sau này Vũ Vân Hân không tiếp tục đưa tiền nữa, Võ Hào Kiệt không có tiền mua.

Võ Hào Kiệt nhìn khoảng cách hai cái ban công, nếu như leo lên là có khả năng leo đến phòng sát vách rồi.

Theo những gì anh ta hiểu về Vũ Vân Hân, hung ác ngay cả mạng cũng không cần, cho nên không loại trừ Vũ Vân Hân trốn từ đây.

Nghĩ đến chuyện này, Võ Hào Kiệt lạnh lùng nắm điện thoại trong tay.

“Búp Bê! Mẹ có ở đó hay không vậy? Nói một câu có được hay không?” Màn Thầu với Sủi Cảo gấp.

Mắt thấy điện thoại kết nối, thế nhưng làm sao đều không nghe được giọng của Vũ Vân Hân.

Bọn nhóc ngồi trong xe lo lắng bất an: “Tên kia không phải Búp Bê có đúng hay không?”

Võ Hào Kiệt khẽ giật mình, khóe miệng hơi giương lên, đưa tay nắm vuốt cổ đổi giọng: “Cô ta chết rồi! Chết vô cùng thê thảm!”

Giọng nói quỷ dị làm cho hai đứa trẻ thấp thỏm lo âu, tay nhỏ chăm chú kéo một bên quần áo của bảo vệ.

“Làm sao bây giờ? Búp Bê chết rồi! Làm sao bây giờ?” Bọn cậu hoảng sợ hỏi.

Mắt thấy nước mắt bọn nhỏ sắp rơi xuống, bảo vệ cầm điện thoại qua: “Các người! Xin hỏi cô là Vũ Vân Hân…”

Võ Hào Kiệt nghe được giọng đàn ông, mất hứng trực tiếp cúp máy.

Anh ta cười tà mị, nghĩ đến dọa gần chết mấy đứa tạp chủng kia, trong lòng cũng vui vẻ.

Về phần bác sĩ trưởng bị anh ta thu mua trọn vẹn ba năm, mỗi lần có người tới hỏi thăm bệnh tình của Võ Hào Kiệt, ông ta sẽ chỉ nói là ICU, không tiện thăm bệnh.

Vì thế Võ Hào Kiệt dùng lí do bị liệt nửa người, muốn chết không sống để che giấu tình hình thực tại của anh ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.