Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về

Chương 671



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 671: Đưa con nhỏ đến công ty

Vũ Vân Hân phát lại video vừa rồi Mục Lâm Kiên đã mở cho cô xem trước mặt Vũ Thư Anh: “Nếu tôi là cô, tôi sẽ cảm thấy thật mất mặt. Đàn ông đã cự tuyệt cô đến thế là cô còn sáp lại không buông! Mẹ cô không dạy cô đừng cho không bản thân mình à?”

“Côi “Tôi còn tưởng rằng cô thật sự có một chân với chủ tịch Mục luôn đấy, còn cố ý khoe khoang quan hệ của cô với anh ấy trước mặt tôi cơ à, không ngờ cũng chỉ là do cô tự biên tự diễn!” Vũ Vân Hân lẽ thẳng khí hùng, nói: “Mẹ cô cướp đàn ông của mẹ tôi, Vũ Vân Hân tôi nhất định phải chiếm được đàn ông mà cô thích, cô cứ nằm mơ mà cướp lại được Mục Lâm Kiên thử xem”

Giọng nói sắc bén vang vọng khắp cả văn phòng.

Vũ Thư Anh dù cho có không cam lòng đến thế nào đi nữa, nhưng tình cảnh vừa rồi đã khiến cô ta chịu không nổi.

“Văn kiện thì tôi đã đưa cô, còn về phần cô ăn vạ, thế thì không cần làm nữa!” Vũ Vân Hân nói xong, kiêu ngạo rời khỏi văn phòng.

Bốn tổ viên mới được điều đồng chuyển đồ đến tổ năm sau khi giấy mời được gửi đến.

Tổ năm vốn trống trải chả có ai, trong nháy mắt đã có sức sống trở lại.

Cả một ngày Vũ Vân Hân giống như đi đánh trận, cuối cùng cũng kết thúc trở về.

Gô lái xe có ba đứa nhỏ ngồi chờ bên trong, cùng rời khỏi hầm đổ xe ra ngoài.

“Giám đốc Vũ! Chúng tôi hối hận rồi, van xin cô cho chúng tôi một cơ hội được không?” Ba người phụ nữ chờ mấy tiếng đồng hồ mới trông thấy Vũ Vân Hân, vội chạy ra chặn đường Vũ Vân Hân lại.

‘Vũ Vân Hân lạnh lùng ấn còi ô tô.

“Giám đốc! Cầu xin cô! Là do chúng tôi ý chí không kiên định nghe theo lời đồn đãi, xin lỗi cô!”

Vũ Vân Hân không thèm để ý đến, thấy mấy người này mãi vẫn không chịu đi, cô liền gọi bảo vệ tới.

“Mẹ à, mẹ phải cẩn thận với Hoàng Hà đó! Cô ta cũng rất có vấn đề!” Sủi Cảo ngồi phía sau nhỏ giọng nhắc nhở.

“Vậy bây giờ chúng ta cùng nhau đi gặp Hoàng Hà kia, con mặc bộ quần áo kia cho mẹ đi”

Ban đầu Sủi Cảo tự cho là mình giấu giếm chuyện này rất tốt, vừa nghe Vũ Vân Hân nói thế thì kinh ngạc: “Mẹ biết rồi à?”

“Trong nhà vệ sinh toàn là mùi của con, mẹ có thể không biết được à”

Ba đứa nhỏ dựng ngón tay cái: “Quả nhiên gừng càng già càng cay!”

“Mặc đồ đạc xong xuôi rồi thì đi với mẹ tới gặp Hoàng Hà, mẹ thật muốn biết còn có cái ban quỷ quái gì, mẹ thân là tổ trưởng cũng chẳng biết!” Nói xong, chân cô giãm lên chân ga, xe chạy về hướng bệnh viện.

Ba người phụ nữ bị đuổi đi chú ý đến ba đứa nhỏ ngồi trong xe Vũ Vân Hân.

“Vũ Vân Hân cô đã vô tình thì đừng trách tôi vô nghĩa. Nói với Vũ Thư Anh, cô ta đưa ba đứa nhỏ đi làm”

“Tôi đoán không sai mà, chuyện kì quái ở tầng mười ba chính là ba đứa quái thai của cô ta làm ra”

Ba người phụ nữ hướng máy ảnh về phía đuôi xe Vũ Vân Hân, chụp.

lại ba đứa nhỏ.

“Tút tút tút..” Một chiếc Maserati nằm ở ngay cạnh mấy người bọn họ, tiếng kêu điếc tai nhức óc vang lên, đập thẳng vào tai bọn họ.

Ba người phụ nữ kia bực bội: “Ai mà thần kinh vậy!

Lúc quay người lại mới thấy ra là xe của Mục Lâm Kiên.

Ngay sau đó mấy bảo vệ chạy đến, bao vây ba người các cô.

“Chủ tịch Mục cảnh cáo mấy người, nếu đi đồn đãi bậy bạ khắp nơi nữa thì sẽ tuyệt đối không buông tha cho mấy người”

Các cô sợ phải chết, ngay cả nói chuyện cũng run rẩy, bây giờ trong đầu đã trống rỗng, làm gì còn dám nói hươu nói vượn cái gì nữa.

“Reng reng reng…

Vũ Thư Anh ở đầu dây bên kia không thấy có ảnh gửi qua, liền sốt ruột gọi điện thoại tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.