Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về

Chương 72



Chương 72: Cô mắng ai là chó?

Sáng hôm sau, nắng chói chang.

Ánh mặt trời ấm áp tràn trên cửa sổ, chiếu vào trên chiếc giường lười biếng, Vũ Vân Hân mời mịt mở mắt ra.

Ba đứa nhỏ đã ngủ say.

Cô thận trọng đứng dậy, làm một bữa sáng đơn giản, đặt vào bàn ăn rồi bước ra khỏi phòng cho thuê.

Hôm nay là thứ 6, Ngày mai cuối tuần có thể giải quyết việc của bố. Ba mươi năm qua, tình cha mẹ vẫn rất sâu nặng.

Từ nhỏ cô đã là tiểu công chúa trong lòng bàn tay của cha mẹ, chưa bao giờ nếm trải cay đắng, lớn lên như hoa trong nhà kính.

Chỉ sau đó mới bắt đầu kinh doanh theo ý thích độc lập.

Những ngày tháng khởi nghiệp thực sự rất vất vả, trong mắt người ngoài, lẽ ra cô phải từ bỏ vì căn bệnh công chúa của mình, nhưng cô đã nghiến răng chịu đựng và cuối cùng ngày càng lớn mạnh và trở thành nữ sếp trẻ triển vọng nhất trên tạp chí Forbes.

Khi đó, cảnh đẹp là vậy, nhưng thời gian tươi đẹp không kéo dài trong một sớm một chiều, và mọi thứ đều về con số không..

Khi đó, cô bị bố đuổi ra khỏi nhà, trong lòng rất bất mãn, nhưng sau khi ra nước ngoài, người đầu tiên gọi điện cho cô cũng là bố của cô.

Bề ngoài thì tỏ ra lạnh lùng nhưng vẫn rất quan tâm cô, một lời nói lại nhiều lần, và cô có thể cảm nhận được cảm giác tội lỗi từ trái tim của bố cách hàng ngàn dặm.

Rõ ràng là trước khi lên đường, bố đã chửi mắng cô đừng quay lại khiến cả nhà xấu hổ, nhưng ngày hôm sau bố cứ an ủi cô hãy nuôi thân mình rồi sinh đứa trẻ, mặc cho đau đớn và mệt mỏi như thế nào đi chăng nữa thì vẫn luôn có bố mẹ ở bên.

Chính vì sự hậu thuẫn vững chắc này mà Vũ Vân Hân đã nghiến răng và sinh ra ba bảo bối đáng yêu.

Năm đó, cô ở nước ngoài một mình, với ba đứa con, lần đầu làm mẹ chưa hiểu nhiều điều, chưa quen với cuộc sống nên cô không biết hỏi ai và hỏi ai.

Cô quen gọi bố bất cứ khi nào có có việc gì đó. Bố cô tồn tại như một siêu nhân. Có phải trở về!

Và mỗi lần bố lo lắng rằng tiền của cô không đủ chi tiêu, bố liên tục chuyển tiền cho cô trong một năm.

Cho đến năm sau, họ đột ngột ngắt kết nối, dù gọi thế nào thì máy cũng không thể trả lời được.

Điện thoại của mẹ cũng không gọi được. Vũ Vân Hân nghĩ rằng cô quá yếu đuối, và gia đình có thực sự ghét bản thân mình. Vì vậy, cô đã sống sót trong ba năm một mình.

Theo quan điểm của cô, khi cô trở về Trung Quốc, mọi thứ có thể bắt đầu lại, và mọi thứ sẽ dần trôi đi theo thời gian.

Nhưng cô không ngờ rằng sau khi về nước sẽ không thể trở về nhà, cho dù có nói cho cả thế giới biết cô là con gái của bố thì cũng không ai tin.

Cô giống như một đứa trẻ mồ côi, chết rất thương tâm, tất cả bạn bè và người thân của cô đều đã biến mất.

Nghĩ đến đây, Vũ Vân Hân buồn bã thở dài. Xe dừng trước bảng chỉ dẫn bến xe trước công ty, đến nơi thì cô xuống xe. Khi cô nhận phòng và bước vào công ty, cô thấy Vân Thư Anh đang đứng trước thang máy. Vũ Vân Hân phớt lờ và bỏ mặc cô ta.

“Làm sao vậy, sao cô ta có thể vào đây được?” Giọng nói kiêu ngạo khắc nghiệt, mấy nữ đồng nghiệp đi cùng Vân Thư Anh khinh thường nhìn Vũ Vân Hân.

“Cô không cam chịu sao? Sao lại trở về đây?” . “Không phải từ chức rồi sao? Sao còn tới đây làm gì.”

Thấy bảo vệ chưa tới, Vân Thư Anh gọi điện thoại ngay lập tức, “Các anh làm sao vậy, sao lại cho Vũ Vân Hân vào”

“Cô Vũ, là như này. Hôm qua, tổng giám đốc Mục đã đưa ra thông báo nói rằng anh ất sẽ thuê cô Vũ Vân Hân làm tổ trưởng của tổ 5”

Vân Thư Anh sững sờ, thay vì bị đuổi việc, người phụ nữ này lại được thăng chức? “Cạch cạch cạch….”

Tiếng giày cao gót vang lên từng bước rõ ràng, Vũ Vân Hân lạnh lùng đi tới gần cô, “Gọi cái gì mà gọi, chưa thấy người bao giờ à? Trông như chó vậy”.

Hôm qua gọi con của cô là nghiệt chủng, cô ghim hẳn trong lòng. “Cô nói cái gì! Cô mắng ai là đồ chó?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.