Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về

Chương 720



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 720

Toàn là màu xanh lá, không có chút dấu vết nào của thị Hộp của tổng giám đốc Lăng cũng giống với Mục Lâm Kiên.

 

“Người anh em có phải anh làm chuyện gì không nên làm rồi chứ!”

 

“Không có!” Mục Lâm Kiên nhíu mày, không tình nguyện mà bắt đầu ăn cơm.

 

Dù sao cũng là bà xã nấu, cho dù khó ăn cũng phải ăn.

 

“Lẽ nào là Vũ Vân Hân cho anh đội mũ xanh!”

 

Lời này khiến bốn mẹ con suýt nữa thì sặc nước.

 

Tổng giám đốc Lăng đột nhiên cong miệng cười: “lẽ nào cô đang suy xét đến tôi, muốn tiến triển với tôi!”

 

Đột nhiên, con dao phay trên mặt bàn bị Mục Lâm Kiên cầm lên, không hề nể tình mà ném về phía tổng giám đốc Lăng, lao thẳng vào giữa người anh ta, suýt chút nữa thì đâm vào quần…

 

Bốn người đàn ông có mặt ở đây đều run lên, đặc biệt là tổng giám đốc Lăng!

 

Nếu như gần hơn chút nữa thì anh ta thật sự phải thành gay rồi “Tổng giám đốc Mục, có gì thì từ từ nói, đừng có làm càn!” Tổng giám đốc Lăng cầm con dao lên đặt xuống sàn nhà.

dáng vẻ thẹn thùng hoàn toàn khác với người đàn bà chua ngoa, đanh đá vừa rồi.

 

“Ăn ngon chứ? Đúng không?” Cô nũng nịu hỏi.

 

“Ừm! Không tồi!”

 

Mục Lâm Kiên không thay đổi sắc mặt, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.

 

“Cảm ơn anh hôm nay đã giúp tôi chuyện lớn như vậy” Vũ Vân Hân đi tới bên cạnh anh, đôi tay trắng nõn nũng nịu đặt vào bả vai anh.

 

Gố ý như vô tình mà dùng sức xoa bóp cho anh, loại đãi ngộ cao cấp này khiến tổng giám đốc Lăng ở bên cạnh không khỏi cảm thấy đố ky.

 

Khuôn mặt lạnh lùng của Mục Lâm Kiên khẽ cong khóe miệng lên, nhìn thấy dáng vẻ nhìn chằm chằm của tổng giám đốc Lăng lại có cảm giác thỏa mãn vì chiến thắng.

 

Tổng giám đốc Lăng vội vàng cầm đũa lên ăn cơm.

 

Thật ra bọn họ cũng không muốn phân cao thấp cho nên trước đây mới chơi được với nhau.

 

Rất ít người xung quanh Mục Lâm Kiên sống thật với chính mình, hầu hết đều nể mặt anh, sợ đắc tội với anh.

 

Mà tổng giám đốc Lăng thì không như vậy, từ đáy lòng anh ta cũng rất để ý tới thắng bại, tuy rằng anh ta cũng rất sợ Mục Lâm Kiên nhưng chưa bao giờ nịnh nọt nhún nhường Mục Lâm Kiên.

 

Cũng chính vì vậy nên Mục Lâm Kiên mới coi anh ta là bạn.

 

“Thoải mái không?” Vũ Vân Hân dịu dàng nói.

 

Dáng người lả lướt trong bộ váy mặc nhà quả thật khiến dục vọng của hai người đàn ông xốn xang.

 

Cô cười tà mị, mái tóc dài buông xõa, khi cô cố tình vuốt tóc còn tạo ra mùi hương phảng phất mê người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.