Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về

Chương 912



Chương 912

Vũ Vân Hân mấp máy môi nhìn về bốn phía.

Không hiểu sao bầu không khí trong phòng lại trở nên hồi hộp, nhất là Ninh Phượng, tim đập càng ngày càng nhanh.

Trong nội tâm cực kỳ không cam lòng, nhưng cũng không làm được gì.

Vũ Vân Hân giơ tay chỉ về phía bà ta.

“Ôi, con gái ngoan của mẹ, sao lại bị thương thế? Thế mà cũng không nói cho mẹ biết!” Ninh Phượng cố ép mình nặn ra một nụ cười, tiến lên khoác tay Vũ Vân Hân như cực kỳ quen thuộc.

Vũ Vân Hân lại lạnh lùng đẩy bà ta ra: “Tôi bị thương, đều vì bà đấy!”

Vừa rồi không phải bfa ta còn diễn kịch sao?

Bây giwof đến lượt Vũ Vân Hân biểu diễn rồi.

Cô muốn cho Ninh Phượng biết thế nào là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Vũ Vân Hân bình tĩnh nhìn bà ra, hốc mắt cũng bắt đầu ươn ướt: “Tới bây giờ tôi cũng không ngờ, muốn có một gia đình lại là chuyện khó khăn như vậy.”

Vừa nói xong, nước mắt đã rơi xuống theo khóe mắt.

“Tôi sống ở nước ngoài bốn năm, lúc nào cũng chỉ trông ngóng để về nhà không ngờ vừa về đến nhà, bố mẹ tôi lại trở nên rất xa cách! Mà bà, lúc đó bà là vợ của bố tôi, từ lần đầu tiên gặp bà tôi đã cảm thấy rất quen thuộc, cảm giác thân thiết giống như người một nhà. Tôi nghĩ đủ trăm phương ngàn kế muốn tạo quan hệ thật tốt với bà, nhưng bà lại nhốt tôi ngoài cửa.”

Vũ Vân Hân nói xong, đáng thương giơ tay lau nước mắt trên mặt: “Đã vậy còn đuổi tôi đi, nói tôi không nên sống trên đời, là loại đáng chết. Dù sao sự xuất hiện của tôi cũng sẽ làm dao động đến địa vị của Vũ Thư Anh ở nhà họ Vũ, bà ta là mẹ cơ mà!”

Từ mẹ này, cô cố gắng vừa nức nở vừa nhấn mạnh gào lên, tình cảm thiêng liêng bao trùm lên toàn bộ người trong đại sảnh.

Mọi người đều cảm nhận được tình cảm ấy, cũng bắt đầu rơi lệ cho những chuyện cô đã trải qua.

“Mẹ, con thật sự không muốn cướp ddotatj tập đoàn tất cả tài sản của Vũ thị đâu, lúc về đến giờ con vẫn luôn chăm chỉ làm việc, cố gắng như thế là vì không muốn mang lại phiền phức không đáng có cho mẹ, con cũng rất quý trọng phần tình cảm này.”

Vũ Vân Hân càng nói càng kích động, nức nở nghẹn ngào, khóc đến mức lê hoa đái vũ, sau dần cũng buông cánh tay đang khoác trên người Ninh Phượng xuống: “Nếu mẹ đã không muốn thân thiết với con, vậy con cũng không còn cách nào! Dù sao trong mắt mẹ, con cũng chỉ là đồ dư thừa mà thôi! Con không phải con ruột của mẹ, con hiểu mà! Bây giờ cả mẹ con cũng không có, ở đây chỉ một thân một mình thôi. Được rồi, con sẽ không làm khó mẹ nữa, mẹ…Không…Dì, chúc dì hạnh phúc!”

Vũ Vân Hân nói xong, tất cả mọi người đều vỗ tay, chỉ có Mục Lâm Kiên mặt xám như tro nhìn về phía cô.

Không hề có chút đồng tình nào với chuyện cô khóc lóc kể lể như thế, anh chỉ biết mình bị lừa đến đây để phối hợp diễn.

“Tổng giám đốc Mục, cám ơn anh! Lúc quan trọng đã tới đây, thật sự rất cảm ơn anh!” Vũ Vân Hân thậm chí còn diễn một cảnh để cảm ơn anh.

Anh lạnh nhạt lườm một cái: “Cho nên hai người không có quan hệ thân thích đúng không!”

Câu này thật sự không hợp phong cách của anh chút nào!

Ai bảo người phụ nữ này là bà xã đại nhân tương lai của mình.

Anh có nghĩa vụ luôn ủng hộ bất kì quyết định nào của Vũ Vân Hân, thậm chí còn phải tích cực chủ động làm chỗ dựa vững chắc cho Vũ Vân Hân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.