Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về

Chương 973



Chương 973

Vũ Vân Hân thấy vậy thì tò mò bước tới. Một tiếng khóc nức nở khiến bước chân cô dần chậm lại.

Cô trốn đằng một chiếc G lớn quan sát.

Thân xe to lớn che giấu vóc dáng nhỏ bé của cô, qua kẽ hở lộ ra, cô nhìn thấy Vũ Thư Anh đang hèn mọn quỳ rạp xuống đất.

Chiếc váy công sở ngắn ngủn không che khuất được đầu gối của cô ta, làn da mịn màng hơi sưng đỏ dập xuống đất.

Vũ Thư Anh vốn không dám nói gì, hèn mọn quỳ xuống đất dù đang bị Ninh Phượng túm chặt tóc mình, bất chợt đập mạnh vào thân xe nhưng cũng không hề lên tiếng.

Hèn mọn đến tận xương tủy thế này hoàn toàn không hề giống mối quan hệ mẹ con ruột thịt chút nào.

Dù là con ghẻ nhưng Vũ Vân Hân cũng không thể nhìn nổi cảnh này, huống chi bà ta còn là mẹ ruột của Vũ Thư Anh.

Cô bước đến.

Lúc này, cửa thang máy đột nhiên mở ra. Đúng lúc Mục Lâm Kiên vừa ra khỏi thang máy thì nhìn thấy bóng dáng của Vũ Vân Hân.

Tiếng giày cao gót đang từng bước từng bước đi đến chỗ chiếc xe màu hồng kia.

Qua kính chiếu hậu, Ninh Phượng trông thấy bóng người của Vũ Vân Hân. Bà ta cúi đầu nói câu gì đó với Vũ Thư Anh, sau đó cô ta đứng bật dậy ngay lập tức, vội vàng lấy đồ trang điểm từ trong túi xách ra rồi nhanh chóng dặm lại.

Tuy vậy nhưng Vũ Vân Hân có thể nghe được câu nói kia của bà ta: “Cho phép mày đứng lên, không được phép khóc lóc làm mất mặt.”

Xem ra Ninh Phượng không muốn để người khác biết được lòng dạ âm hiểm của bà ta rồi.

Đáng tiếc là Vũ Vân Hân đã kịp chụp ảnh lại.

Tay cô đã nắm được điểm yếu của Ninh Phượng, biết bà ta là người nhu nhược nên trên đường đi đến cô càng phấn khích hơn rất nhiều, tiếng giày cao gót giẫm xuống đất càng thêm sắc bén.

Mục Lâm Kiên ngồi trong xe, dõi theo bóng lưng đang xa dần của Vũ Vân Hân: “Cô ấy định làm gì?”

Lục Tâm chau mày đoán: “Chửi nhau.”

Mục Lâm Kiên nhíu mày: “Cũng thú vị thật!”

Quả nhiên boss rất thích màn đấu võ mồm này.

“Quan sát thật kỹ cho tôi, ai dám đánh cô ấy, tôi sẽ giết người đó.”

Một Mục Lâm Kiên không bao giờ đánh phụ nữ đã thay đổi rồi.

Anh trở thành một người bảo vệ vợ quá mức, bất kể ai chọc đến Vũ Vân Hân thì chính kẻ đó đang muốn đối đầu với anh, phải giết bất kể tội danh gì.

Vũ Vân Hân bước đến trước xe, một tay khoác lấy vai Ninh Phượng, đột nhiên áp sát, bà ta thấy vậy thì tránh đi, lùi lại một bước.

“Chậc chậc chậc, bà dạy con gái bà như thế này sao? Làm người ngoài như tôi còn cảm thấy xót xa! Cũng may bà không phải mẹ tôi, nếu không thì tôi đã cho bà chết không toàn thây rồi.”

Ninh Phượng bỏ tay cô ra: “Dạy dỗ cái gì chứ? Chẳng qua tôi chỉ muốn chỉ bảo nó thôi, cô đừng ăn nói bậy bạ.”

“Đánh người không nhận, bà nghĩ tôi ngu lắm sao?” Vũ Vân Hân vừa nói vừa quay lại nhìn Vũ Thư Anh: “Cô có bị ngốc không thế? Bị đánh như thế này rồi mà còn không thèm phản kháng? Cho đáng đời cô!”

Vũ Thư Anh ngước lên trừng mắt với cô, điều cô ta quan tâm nhất trong đời này là việc hơn thua với Vũ Vân Hân nên bày ra vẻ khinh thường…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.