Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về

Chương 984



Chương 984

Đến cả sức lực để ngồi mà cô ta cũng không có, đôi chân trắng trẻo khẽ run lên.

“Buông tôi ra!”

Cô ta nổi điên mà hét lên với nhân viên phục vụ, bây giờ nhìn đến đàn ông là cô ta cảm thấy buồn nôn: “Tôi muốn giết các người! Giết cả nhà các người!”

Cô ta vô cùng kích động, cầm bát nước canh trên bàn ném thẳng lên đầu nhân viên phục vụ.

“Tôi hận chết các người. Tôi làm ma cũng không tha cho các người.”

Giọng nói xé tim xé phổi, thấy dáng vẻ cô ta lúc này chỉ thấy đáng thương.

Khách dưới tầng đã nghe được tiếng hét giận dữ phát ra ở tầng trên nên bắt đầu bàn luận.

Tay Thẩm Giai Kỳ run rẩy, không ngừng kéo đồ của mình, nhưng sao có thể che được? Đồ rách là rách, làm sao cũng không che được.

“Hay là báo cảnh sát trước đi.” Nhân viên phục lấy điện thoại ra, chưa kịp kết nối thì đã bị Thẩm Giai Kỳ giật lấy ném thẳng lên sàn.

Cô ta tức giận lạnh lùng nhìn: “Mục Lâm Kiên đi đâu rồi?”

“Anh ấy đi rồi.” Mấy nhân viên phục vụ nhìn thời gian trả tiền: “Đi hơn một tiếng rồi.”

Thẩm Giai Kỳ không nhắc đến anh thì không ai biết cô ta là ai. Nhưng cô ta vừa nhắc đến một cái là mọi người đều nhận ra ngay.

“Đó không phải người phụ nữ tuyên bố mình là vợ sắp cưới của Mục Lâm Kiên sao?”

“Nghe nói là cô chủ nhà họ Thẩm.”

“Bị cưỡng bức à?”

Mấy đôi mắt tò mò nhìn Thẩm Giai Kỳ.

Cô ta lấy tạp dề mặc lên người rồi lảo đảo đi ra khỏi quán.

Hai chân không có sức lực, không thể đi một cách phóng khoáng được, vậy là cô ta tựa vào tường, nhích từng bước nhỏ vào xe mình.

Về đến xe, giả bộ mạnh mẽ lau nước mắt nhưng khi nhìn thấy mình trong gương thì cô ta không kìm được lại khóc nấc lên.

“Tại sao chứ? Sao lại xảy ra chuyện thế này!”

Cầm điện thoại trên tay, mấy lần ấn số cảnh sát nhưng vẫn không đủ can đảm ấn xuống số cuối cùng.

Cô ta tức giận căm hận bản thân, cảm thấy mình thật thảm thương quá.

Chuyện đến nước này mà vẫn muốn giữ thể diện, như thể chuyện này dù có thối rữa ra trong bụng thì cô ta cũng sẽ không đi báo cảnh sát.

“Reng!”

Tiếng chuông điện thoại vang lên.

Thẩm Giai Kỳ thấy cuộc gọi lạ, tức giận nghe máy.

“Sao? Vui không? Chắc cô cũng không ngờ là mọi chuyện lại thành ra như thế đâu nhỉ? Cô muốn bỏ thuốc Mục Lâm Kiên à? Không ngờ kết quả lại là bản thân bị cưỡng bức… Ha ha ha.”

Giọng cười nham hiểm trong điện thoại khiến cô ta tức giận ngay lập tức: “Vũ Vân Hân! Tôi muốn giết cô! Tôi chắc chắn phải tự tay giết cô!”

“Đến đi! Tôi đang giúp Mục Lâm Kiên ở bệnh viện, là loại giúp đỡ mà không mặc gì đó.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.