Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao

Chương 20



Chương 20: Hành hạ chết con trà xanh này!

 

Giống như là từ dưới địa ngục chui lên, anh nhìn chằm chằm cô, rít từng chữ từ trong kẽ răng ra, hai mắt đỏ ngầu đầy vẻ dọa người, bên trong chỉ thấy vẻ sát khí nồng đậm.

 

Trong nháy mắt Cố Cẩn Mai đờ cả người. Cả người giống như là lá rụng trong gió, run rẩy kịch liệt.

 

“Hạc Hiên… Em sai rồi, em thật sự biết sai rồi, em… em chưa từng sinh con, cho nên đôi khi em dạy dỗ Minh Thành sẽ hơi xúc động một chút, Hạc Hiên, em… em thật sự không phải cô ý”

 

Cho dù là đến lúc này, người phụ này ở đây giảo biện, muốn giải vây cho chính mình.

 

Hoắc Hạc Hiên nghe, con ngươi nhíu lại, cũng không biết tại sao trong đầu lại nhớ đến một màn đẫm máu xảy ra trước mặt anh cách đây không lâu.

 

Cũng đều là vì con cái, một người là vì con mà không ngại cầm thủy tinh đâm vào người mình.

 

Một người là vì trốn tránh trách nhiệm mà chống chế đủ kiểu!

 

Ánh mắt anh ngày càng đỏ lên, nhìn chằm chằm người phụ nữ đã theo anh ròng rã năm năm này, sau khi chỉ thấy trong mắt tràn đầy vẻ thất vọng và ngang ngược, anh cầm cái ly trước mặt mình lên hung hăng ném về phía trước!

 

“Chưa từng sinh con thì có thể đối xử với con như vậy sao? Cô cút cho tôi! Từ giờ trở đi đừng để cho tôi thấy cô xuất hiện trước mặt con nữa, còn có cũng không cần để cho tôi thấy cô lại xuất hiện ở vịnh Nước Cạn!”

 

Vịnh Nước Cạn chính là biệt thự mà bây giờ bọn họ đang ở. Cố Cẩn Mai lập tức như bị sét đánh!

 

Không cho cô ta xuất hiện trước mặt đứa trẻ, còn không cho cô ta ở lại vịnh Nước Cạn.

 

Đây không phải là hoàn toàn vạch rõ giới hạn với cô ta, đuổi cô ta ra khỏi thế giới của anh sao?

 

Cô ra hoàn toàn choáng váng, không để ý đến cốc nước hắt lên người mình, cả người điên cuồng bò từ cửa bò vào!

 

“Không… Không được!! Hạc Hiên, không được đâu!! Anh không thể đuổi em đi được, em yêu anh, Hạc Hiên, anh quên lúc trước anh đưa em về đã nói gì với em sao? Hạc Hiên!!”

 

Thời gian dài thật dài, đêm hôm đó, trên thuyền đều vang vọng tiếng thét và khóc rống của người phụ này.

 

Ôn Giai Kỳ ngủ mê thật lâu, vô cùng mỏi mệt, vết thương trên người nhiều thêm, qua một ngày một đêm cô vẫn chưa tỉnh lại.

 

Đến tận sáng ngày hôm sau nữa, mặt biển dâng lên tia nắng đầu tiên, xuyên thấu qua cửa sổ từ từ chiếu vào trong phòng cô, cô cảm nhận được tia nắng ấm áp, cho nên lúc này cô mới từ từ mở mắt ra trong ánh nắng vàng.

 

“Tỉnh rồi?” Không ngờ sau khi tỉnh lại, bên cạnh cô thể mà lại còn có người. Ôn Giai Kỳ chật vật nghiêng đầu, có chút ngạc nhiên nhìn về phía phát ra âm thanh. “Trợ lý Lâm?”

 

“Đúng, là tôi, nhiều năm như vậy không gặp, bà chủ còn nhớ rõ tôi như vậy, đúng là vinh hạnh của tôi”

 

 

 

Đây là một người đàn ông rất trẻ, mặc một bộ âu phục vừa vặn, trên gương mặt trắng trẻo nhã nhặn đeo một chiếc kính đen, nếu không phải là trợ lý Tử Khang của Hoắc Hạc Hiên thì là ai.

 

Ôn Giai Kỳ thấy rõ ràng người này, cười cười.

 

Ôn Giai Kỳ thấy rõ ràng người này, cười cười.

 

Năm đó cô đến nhà họ Hoắc, sau ngày cưới hai ngày, Hoắc Hạc Hiên đã đi nước ngoài không về, chính người trợ lý này thường xuyên chạy qua chạy lại ở cả công ty và nhà họ Hoắc.

 

Lúc đó, cô hoàn toàn biết rõ, mỗi lần cậu ấy đến, cô đều trông mong cậu ấy có thể mang đến tin tức của người đàn ông kia.

 

Ôn Giai Kỳ giật giật khóe miệng, chống người ngồi dậy: “Sao cậu lại nói như thế? Trước kia may mà có cậu giúp đỡ, đúng rồi, tại sao cậu lại ở đây?” .

 

“Tối qua cô bị thương, tôi không sao, ở chỗ này chăm sóc cô một chút, có cảm giác thế nào? Có ổn không?”

 

Tử Khang quan tâm cho cô một cốc nước sôi ẩm.

 

Ôn Giai Kỳ nhận lấy, lập tức có chút ngượng ngùng: “Hóa ra là như thế này, đúng thật là làm phiền anh, tôi không có việc gì, đúng rồi, Minh Thành đâu? Thằng bé thế nào rồi? Tối hôm qua tổng giám đốc các cậu có hỏi đến người phụ nữ kia không? Anh ta.”

 

Cô đột nhiên nhớ tới cái này.

 

Tử Khang bận bịu an ủi cô: “Bà chủ yên tâm, cậu chủ nhỏ bây giờ đang được tổng giám đốc dẫn theo bên người, còn về cố Cổ… sau này cũng sẽ không tiếp xúc với cậu chủ nhỏ nữa, cô không cần lo lắng đâu”.

 

Cậu ấy giống như là sớm đã biết chắc chắn cô sẽ hỏi cái này, nói hết những chuyện cô còn chưa rõ cho cô biết.

 

Ôn Giai Kỳ nghe được, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm

 

Xem ra lần này cô thắng rồi, tên kia cũng không tính là mù đến mức không có thuốc nào cứu được, biết được sau khi trở về sẽ như thế thật, thì cô thật sự có thể không cần phải lo lắng đến như vậy.

 

“Vậy tôi đi xem Minh Thành một chút, thằng bé ở đâu?”

 

“A” Có hơi bất ngờ, người trợ lý này vậy mà lộ ra vẻ khó xử, “Cô muốn đi gặp cậu chủ nhỏ? Cái này… Vết thương của cô vẫn còn chưa ổn, tốt nhất là nên từ từ dưỡng thường trước đã”

 

“Không có việc gì, một chút vết thương nhỏ mà thôi.” Ôn Giai Kỳ xem thường vết thương nói.

 

Thật sự cũng không phải tổn thương gì quá nghiêm trọng, đêm qua, không ai biết cô đâm vào chỗ kia một cái thật ra vẫn là khổ nhục kể, vốn là bác sĩ, chuyện đầm mình như thế này có chắc chắn không có khả năng làm thật.

 

Thế nhưng người trợ lý vẫn ngăn cản cô, không cho cô xuống giường.

 

“Bà chủ, rất xin lỗi, tổng giám đốc nói, ngài ấy không muốn để cho cô gặp cậu chủ nhỏ, ngài ấy nói, mẹ của cậu chủ nhỏ đã chết năm năm trước rồi, ngài ấy không thể, cũng sẽ không nhìn cậu chủ nhỏ tổn thương một lần nữa!”

 

Một câu như thế thôi mà Ôn Giai Kỳ đang gấp gáp đi gặp con giống như là người bị điểm huyệt, cuối cùng cũng ngồi bất động ở đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.