Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao

Chương 28



Chương 28: Cô ngăn anh ta ở cửa phòng ngủ

 

“Cô là ai? Ai bảo cô tiến vào?”

 

Lúc cô nhìn chằm chằm đôi dép kia nhất thời khó mà khống chế được cảm xúc, phía sau đột nhiên truyền đến một âm thanh quát lớn.

 

Ôn Giai Kỳ nghe thấy vậy lúc này mới như ở trong mộng bừng tỉnh.

 

“Hả? Tôi là…… Tôi tới đây khám bệnh cho tổng giám đốc của các người, bây giờ anh ta ở trong nhà sao?”

 

Cô tranh thủ thời gian thu dọn một chút cảm xúc của mình, sau đó quay người nhìn về phía người xuất hiện ở sau lưng cô.

 

Là một người làm ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, lúc này sau nhìn thấy Ôn Giai Kỳ tự tiện xông vào, vẻ mặt của ông đã trở nên rất khó coi.

 

“Xem bệnh cho ông chủ nhà chúng tôi? Tại sao tôi không nghe nói đến chuyện này?”

 

“Hả? Không có sao? Tôi là do trợ lý công ty của ông chủ các người gọi đến, anh ta không nói với ông sao? Hay là ông đi hỏi ông chủ nhà các người một chút, anh ta chắc là biết.”

 

Ôn Giai Kỳ vội vàng nhắc đến Lâm Tử Khang.

 

Thế nhưng, người hầu này vẫn là một dáng vẻ nghe không hiểu cô đang nói cái gì, không bao lâu sau người trên lầu rốt cục nghe được động tĩnh ở dưới này, đi ra ngoài.

 

“Ôn Giai Kỳ? Ai bảo cô tới đây?”

 

HoắcHạc Hiên đứng ở đầu bậc thang, đầu tóc vẫn còn ướt sũng thẳng tắp đứng ở đó nhìn rất cao, trên người cũng chỉ mặc một bộ quần áo bình thường ở nhà, áo len màu xám tro nhạt cổ chữ V, dưới thân mặc quần dài màu trắng rộng rãi, nhìn cả người anh ta có loại cảm giác lười biếng nhàn nhã.

 

Nhưng cũng không phải vì thế mà ảnh hưởng đến khí chất quý tộc từ trong con người của anh phát ra.

 

Ôn Giai Kỳ nhìn người đàn ông rốt cục chịu đi ra này, sửng sốt một chút: “Là trợ lý Lâm, không phải anh bảo anh ta gọi tôi đến đây chữa bệnh cho anh sao?”

 

“Lâm Tử Khang? Ôn Giai Kỳ, cô nói dối cũng phải kiếm một cái cớ có lý một chút? Cô cảm thấy có khả năng tôi sẽ ra mệnh lệnh như vậy cho cậu ta ư?”

 

Không ai nghĩ tới, người đàn ông này vậy mà lại há mồm phủ định, hơn nữa bởi vì lời nói hoang đường của Ôn Giai Kỳ, mà bản mặt tuấn tú không có gì sức sống của anh, cũng lập tức xuất hiện một tâng hung ác nham hiểm.

 

Ôn Giai Kỳ ngây người.

 

Không phải, đúng là Lâm Tử Khang tìm tới cô nói với cô như vậy mà, anh ta vừa mới đưa cô tới đây.

 

Không đúng, nếu như anh ta đúng thật là nhận mệnh lệnh của người đàn ông này, vậy thì vừa rồi lúc tiến vào cái tên trợ lý này sẽ không để cô vào đây một mình, cho nên nói cô thật sự bị anh ta lừa rồi ư?II Đáy lòng Ôn Giai Kỳ đột nhiên trở nên hoảng hốt.

 

“Thế nào? Tôi nói trúng rồi phải không? Nói không nên lời?”

 

Hoắc Hạc Hiên nhìn thấy nét mặt của cô và cặp mắt tràn ngập nước long lanh kia, lại càng thêm mỉa mai, nhấc chân từ trên lầu đi xuống.

 

Ôn Giai Kỳ: Trong nháy mắt bối rối, khiến cô khống chế không được liền lùi về phía sau mấy bước.

 

“Anh…… Chờ một chút, anh hãy tỉnh táo một chút nghe tôi nói trước đã, chuyện này thật sự chính là Lâm Tử Khang tìm đến tôi, nói anh ở trên thuyền bị hôn mê, còn được đưa đến bệnh viện, bảo tôi tới đây xem bệnh cho anh một chút, cho nên tôi mới tới đây, vậy nên tốt nhất là chúng ta tâm bình khí hòa để cho tôi khám bệnh cho anh một chút, được không?” Cô cố gắng nhịn xúc động lập tức chạy ra ngoài, chủ động đưa ra yêu cầu khám bệnh cho anh.

 

Dù sao chuyện cũng đã như vậy rồi, vì để lát nữa có thể có cơ hội nhìn thấy con trai, cô liền cố gắng nhịn một chút. Lâm Tử Khang nói rất đúng, chỉ cần cô thành công có lẽ cái tên đàn ông chó này thật sự sẽ đồng ý.

 

Nhưng không nghĩ đến, lời cô vừa dứt người đàn ông này lại ở ngay tại chỗ cười lạnh một tiến, biểu cảm vô cùng cặn bã!

 

“Khám bệnh cho tôi? Tôi không muốn sống nữa hay sao mà để cho khám bệnh? Ôn Giai Kỳ tôi cho cô biết, trong lòng cô đang suy nghĩ gì tôi đều biết, cô đơn giản chính là muốn khiến tôi chết sớm một chút, sau đó cướp con trai của tôi đi, tôi cho cô biết đừng có mơi” Tên chó chết này, vậy mà thật sự rất thông minh!

 

Ôn Giai Kỳ rốt cục bị anh ta chọc tức mà cười phá lên: “Không anh nói sai rồi, tôi không phải là muốn cướp con trai đi, mà tôi muốn buông rèm chấp chính! Cướp đi thì chẳng có gì thú vị cả, anh chết con trai của tôi liền có thể danh chính ngôn thuận kế thừa vị trí của anh, lúc đó tôi chỉ cần tận hưởng làm cảm giác làm mẹ tổng giám đốc Hoắc thị, mang nó đi ư? Đầu óc tôi không có bệnh!”

 

“Ôn Giai Kỳ! Cô nói cái gì? Cô nói lại lân nữa xem?!”

 

Lời nói chọc tổ ong vò vẽ này, chỉ trong nháy mắt đã khiến một cỗ sát khí nông đậm từ trên người đàn ông này vỡ toang ra, khuôn mặt giống như mây đen dày đặc vô cùng đáng sợ.

 

Giống như một giây sau, chỉ cần Ôn Giai Kỳ nói thêm câu nào không dễ nghe nữa, anh liền sẽ xé cô ra thành trăm ngàn mảnh nhỏ.

 

Thế nhưng hết lần này tới lần khác lúc này Ôn Giai Kỳ cũng bị anh ta chọc giận rồi, anh ta bảo cô nói, cô liền nói thật!

 

“Tôi nói sai chỗ nào sao? Tôi nói muốn giúp anh trị bệnh, anh lại nói tôi muốn lấy mạng sống của anh, nếu là như vậy tôi thuận theo ý của anh nói như thế thì có gì sai? Tôi cho anh biết nếu như không phải nể mặt anh là ba của con trai tôi, tôi không muốn để cho nó còn nhỏ như vậy đã phải mất ba, thì cho dù anh cầu xin tôi, tôi cũng sẽ không trị cho anh đâu!”

 

Bên trong phòng khách, rốt cục yên lặng như tờ!

 

Giống như bóng tối dày đặc trước khi bình minh đến, lại giống như yên tĩnh trước khi xảy ra mưa to gió lớn, giờ phút này, không khí nơi này thật là kinh khủng ngay cả da đầu cũng đều run lên.

 

Chuyện này quá đáng sợ!

 

Rốt cuộc người này là ai? Lại dám cãi lộn như thế với cậu chủ, ngay cả trước kia cô Cố đến đây cũng không có lá gan này, khi đến chỗ này cô ấy luôn luôn dỗ dành cậu chủ.

 

Người phụ nữ này rốt cuộc là dựa vào cái gì?!

 

Người làm xuất hiện ở đây đầu tiên nhất, có chút chịu không nổi nữa, muốn len lén chạy trốn.

 

“Mọi người đang làm gì vậy?”

 

Ngay lúc toàn bộ người trong hoa viên biệt thự, đều cho răng buổi tối hôm nay nhất định sẽ xảy ra một trận đánh nhau.

 

Đột nhiên, trên lầu một cái bóng dáng nho nhỏ xuất hiện!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.