Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao

Chương 90



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 90: Cậu bé có phải là có bệnh không?

Ôn Giai Kỳ cuối cùng đã hết sức ngồi sụp xuống, trong lòng vô.

cùng phãn nộ, lại thêm cánh tay đang mỏi nhừ của mình khiến cô sức cùng lực kiệt, mồ hôi chảy ròng ròng, thứ đó vừa rơi xuống, ngay lập tức cô lung lay vài cái, cô vừa mệt vừa tức giận, trực tiếp ngồi xổm xuống đất.

“Hoäc Hạc Hiên, mẹ nó chứ, anh đúng là có bệnh mà?”

Cô thở hồng hộc, trong đôi mắt đã đỏ ửng lên có một tầng long lanh ánh nước, có lẽ đã nhịn quá lâu rồi, cô rốt cục không thể nhịn được nữa, nước mắt nhanh chóng tí tách rơi xuống.

Hoäc Hạc Hiên nhất thời giật mình không biết thế nào.

‘Vốn dĩ ban nãy nhìn thấy dáng vẻ cô đi dọn mấy thứ đó anh cũng khá là vui vẻ, thế nhưng hiện tại nhìn cô ngồi xổm khóc như thế này, trong lòng anh lại cảm thấy không thể chế giễu cô thêm nữa.

“Tôi có bệnh hay là cô có bệnh chứ? Công ty của tôi lớn đến như vậy, cô vừa đến đã quậy ra một đống rắc rối, cô còn có mặt mũi nói tôi sao?”

“Một đống rắc rối? Tôi đã quậy cái gì rồi?”

Ôn Giai Kỳ lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt đỏ ửng ngập nước mắt nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, tức giận trong lòng vẫn chưa nguôi.

Hoäc Hạc Hiên hơi nghiêng đầu về hướng khác, ánh mắt cũng nhìn về phía xa xôi nào đó: “Bản thân cô chưa từng nghe thấy sao? Bây.

giờ ở công ty ai cũng đang nghị luận về cô nói cô rất là may mắn, vừa đến công ty đã được phó tổng giám đốc để mắt tới rồi, Ôn Giai Kỳ, tôi thật là không biết, thì ra cô còn có thể lôi kéo lòng người đến mức độ này đấy?”

Anh đã đổi cách nói rồi, không có nói chuyện khó nghe như trước nữa Nhưng sau khi Ôn Giai Kỳ nghe thấy thì lại một lần nữa đứng bật dậy: “Đánh rằm đi! Anh ta để mắt gì đến tôi chứ? Là do bản thân anh ta bị thần kinh, tôi ở chỗ anh ta không làm việc bị người khác tố cáo rồi, sau đó anh ta vẫn bảo tôi làm trợ lý cho anh ta, chuyện này có liên quan quái gì đến tôi à?”

“Nhưng mà cũng phải nói một điều này, đây có phải là đặc tính của công ty các anh không? Ông chủ như thế nào thì đào tạo ra được nhân viên y như thế?”

Đột nhiên Ôn Giai Kỳ bắt đầu quay sang dùng lời nói tràn đầy châm chọc trào phúng nói với người đàn ông trước mặt.

Đầu là một đám có bệnh về não!

Làm sao mà Hoäc Hạc Hiên có thế nghe không hiểu mấy lời này chứ, nhất thời gân xanh trên trán nảy lên mấy cái Nhưng cuối cùng thì anh cũng nhịn được xuống, bởi vì lúc này Lâm Tử Khang đã bưng theo đĩa thức ăn bước vào trong: “À, cái gì… Tống giám đốc, cô Ôn, hay là mọi người ăn cơm trước cái đã?”

Hoäc Hạc Hiên không hề lên tiếng.

Nhưng lúc Ôn Giai Kỳ nhìn thấy thì lại lập tức đứng bật dậy: “Không ăn! Tôi làm gì có cái tư cách ăn đồ ăn của tổng giám đốc nhà các anh chứ? Tôi còn làm anh ta thấy ghê tởm đây này”

Sau cô lửa giận bừng bừng xoay người bỏ đi, thậm chí còn không thèm quay đầu lại liếc mắt một cái, sau khi đi ra ngoài thì “râm” một tiếng đóng thật mạnh cánh cửa lại.

Hoäc Hạc Hiên: “…”

Lâm Tư Khang: ”..”

Mắt thấy sắc mặt của ông phật sống trước mặt mình càng lúc càng kém, anh ta vội vàng bê đĩa thức ăn lên: “Tổng giám đốc, chúng †a ăn cơm trước đã, đừng có lo lắng cho chuyện này nữa, đợi đến chiều khi mà cô Ôn quay trở lại thì tôi vẫn sẽ bảo cô ấy đến phòng làm việc của Tổng giám đốc”

Ôn Giai Kỳ bước ra khỏi tập đoàn Hoäắc Thị.

Cô tất nhiên sẽ không ăn cơm ở cái nhà ăn rách nát đó, cô tức đến đầy một bụng rồi, làm gì còn có tâm trạng ở đó ăn cơm chứ? Còn không bằng về nhà nấu bát mì sợi ăn.

Nhưng lúc cô sắp về đến nhà thì bên phía nhà trẻ lại đột nhiên gọi điện thoại đến cho cô: “Mẹ Mặc Hi à, chuyện này là thế nào vậy? Con trai cô cả ngày hôm không có nói chuyện gì với ai cả, có phải là bị bệnh rồi không?”

“Hả?”

Ôn Giai Kỳ vừa nghe đến đây thì sắc mặt đã trắng bệch.

Mặc Hi bị bệnh sao? Hình như là không có mà? Sáng hôm nay lúc đưa bọn nhỏ đi thì thắng bé đâu có bất kì biểu hiện không thoải mái nào đâu cơ chứ.

Ôn Giai Kỳ cảm thấy cả người bồn chồn khó chịu, không còn tinh thần suy nghĩ thêm điều gì nữa, cô ngay lập tức chuyển hướng, đi thẳng về hướng của nhà trẻ.

“Mẹ Mặc Hi à, chị cuối cùng cũng đến rồi, mau đến đây xem xem, tôi đã đưa thẳng bé ra đây rồi”

Quả nhiên là cô vừa mới đến được cổng nhà trẻ thì cô giáo đã nhìn thấy cô rồi, nhanh chóng đưa hai đứa nhỏ từ bên trong ra ngoài, gương mặt tràn đầy lo lắng chắc chắn không phải chuyện nhỏ rồi.

Ôn Giai Kỳ lập tức chạy sang, ngồi xốm trước mặt hai đứa nhỏ.

“Mặc Hi à, con bị bệnh rồi sao?”

“Làm gì có đây chứ, mẹ à, anh hai đâu có bị bệnh gì đâu” Ninh Dương nhìn thấy như thế vội vàng huơ huơ cánh tay mũm mĩm, cố gắng nói rằng anh hai không hề bị bệnh.

Nhưng Ôn Giai Kỳ nhìn một hồi lại phát hiện con trai mình hôm nay có chút kì lạ, thế nhưng, là có chỗ nào khác thường chứ? Cô lại không thể nhìn ra.

“Mặc Hi?”

“Con không có gì, chỉ là cơm hôm nay không ngon” Mặc Hi đứng trước mặt mẹ mình một lúc lâu rồi, bây giờ mới mở chiếc miệng nhỏ nói chuyện, cậu bé nói, cơm không ngon.

Không muốn ăn cơm?

Ôn Giai Kỳ lập tức ngước mặt lên nhìn về phía cô giáo.

Thế nhưng cô giáo lại lập tức lắc đầu: “Không phải đâu, Mặc Hi trước giờ ở nhà trẻ đều ăn rất là ngon mà, hơn nữa hôm nay còn có món sườn hầm khoai tây mà thẳng bé thích nhất nữa, sao lại ăn không ngon được cơ chứ?”

Cô giáo không tin lời nói này.

Thế là Ôn Giai Kỳ lại nhìn về phía hai đứa con mình một lần nữa.

Mặc Hi quả thật trước giờ rất ngoan, lúc Ôn Giai Kỳ đi làm thì thẳng bé đều là người đưa em gái đi nhà trẻ, từ trước tới giờ đều không có gây phiền phức gì cho mẹ mình, trừ phi, thắng bé thật sự đã bị bệnh rồi.

Không lẽ, quả thực đã bị bệnh rồi sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.