Thấy cô ngất xỉu, Khấu Thiên Ngang liền ôm lấy cô, sắc mặt trắng bệch.
"Đặt cô ấy lên sô pha đi." Ninh Ninh cũng hoảng sợ, vội chạy đến.
"Ách..." Mỹ nữ tóc vàng muốn nói chuyện.
"Cút ra ngoài!" Khấu Thiên Ngang ôm Bạch Vân vòng qua cô ta, nhìn cũng không nhìn cô ta một cái.
"Cái gì?" Mỹ nữ tóc vàng ngẩn ngơ.
"Cút ra ngoài cho tôi." Khấu Thiên Ngang ôm Bạch Vân đặt lên so pha, xoay người lại, lạnh lùng nói: "Mặc kệ ông ta nói gì với cô, tôi không ly hôn, cả đời này tôi cũng chỉ có một người vợ, mà người đó tuyệt đối không phải là cô!"
Mỹ nữ tóc vàng không phản ứng không kịp, "Cái gì?"
"Nghe không hiểu sao?" Ninh Ninh ngoài cười nhưng trong không cười, sau đó liền thay đổi sắc mặt, chỉ cửa nói: "Nói cô cút đó! Đầu heo!"
Cô ta nghe vậy, tức giận đến nỗi phát run, liền quay đầu muốn cáo trạng với lão Bart: "Chú Bart..."
Ai biết sắc mặt của lão Bart còn thối hơn so với Khấu Thiên Ngang, lạnh giọng nói: "Chad, tiễn khách!"
Sắc mặt của Mỹ nữ tóc vàng trắng bệch, không cam lòng cố gắng cầu cứu, quay qua nũng nịu nói với Khấu Thiên Ngang: "Vì sao nhất định phải là cô ta? Em có có gì thua con khỉ vàng đó chứ?"
Khấu Thiên Ngang mở miệng trả lời cô ta, nhưng mắt lại trừng lão Bart, âm thanh lạnh lùng nói: "Bởi vì cô ấy yêu tôi, chứ không phải yêu tiền của tôi, không phải yêu vẻ đẹp trai của tôi, chỉ là tôi chính tôi." Anh lại liếc xéo mỹ nữ tóc vàng, trào phúng nói: "Nếu như hôm nay không phải tôi là con trai nhà họ Bart, mà chỉ là một người rửa chén thuê, cô sẽ có hứng thú với tôi sao?"
"Anh..." Cô ta tức đến đỏ mặt, còn chưa nói hết câu đã bị cắt ngang.
"Cô Lysa." Chad đi vào, mỉm cười, đưa tay mời cô ra ngoài.
Lysa Tóc vàng không nói gì, nhìn toàn bộ người trong phòng, tức giận đến, giậm chân, không muốn bị mất mặt, nắm lấy túi xách, xoay người đi ra ngoài.
Khấu Thiên Ngang thấy cô ta đi mới quay đầu lại, căm thù đến tận xương tuỷ trừng lão Bart nói: "Ông không chịu buông tha, đúng không? Ông nói với cô ấy cái gì? Muốn tôi ly hôn với cô ấy? Bởi vì cô ấy không xứng với tôi? Ông muốn đùa giỡn mọi người ông mới vui đúng không? Tôi nói rồi, đây là cuộc sống của tôi, là của tôi, không phải của ông..."
"Này! Anh nói đủ chưa?" Ninh Ninh thấy anh nói càng ngày càng quá, không có biểu hiện ngừng lại, liền xen miệng vào mắng: "Mới vừa rồi cha anh đã nói tất cả, trước đây ông ấy cho rằng Bạch Vân lấy anh là vì tiền nên mới muốn giới thiệu cô gái kia cho anh, côi như ông ấy sai, cũng vì muốn tốt cho anh..."
"Tốt cho tôi? Nếu không phải ông ấy làm càn, Bạch Vân cũng không hiểu lầm đến nỗi té xỉu!" Khấu Thiên Ngang thấp giọng rống lên.
" Hiểu lầm? Nói đến hiểu lầm tôi mới tức!" Âu Dương Ninh Ninh vừa nghe cũng không chịu thua rống lại: "Nếu không phải anh là một người ngu ngốc, ngay cả một câu 'anh yêu em' cũng chưa nói, cô ấy sẽ dễ dàng tin lời của cô gái kia sao?"
"Tôi đương nhiên yêu cô ấy, chuyện này còn phải nói sao?" Anh tức giận, mặt đỏ bừng.
Âu Dương Ninh Ninh nghe vậy, hít sâu một hơi, nổi trận lôi đình đưa tay đâm đâm lồng ngực của anh nói: "Tôi hỏi anh, Bạch Vân có nói với anh ba chữ 'em yêu anh' không?"
Anh sửng sốt, còn chưa kịp trả lời, đã nghe Ninh Ninh nói tiếp: "Có đúng không?"
Khấu Thiên Ngang cứng ngắc gật đầu.
Ninh Ninh vỗ lồng ngực của anh, trừng anh hỏi tiếp: "Sau khi nghe xong anh có vui không?"
Vô nghĩa, đương nhiên anh nghe xông liền rất vui...
Ý nghĩ này mới hiện lên, mặt anh lập tức chuyển sang màu xanh.
Ninh Ninh thấy mặt anh biến sắc, tiếp tục mắng: "Đã hiểu chưa?Anh nghe xong cảm thấy vui mừng, đương nhiên cô ấy cũng muốn nghe! Trước khi kết hôn anh có nói không? không có, một lần cũng không có! Sau khi kết hôn anh có nói không? Không có, cũng không nói! Còn cô ấy? Cô ấy đã nói mấy lần? Anh có biết, một mình cô ấy ở Đài Loan lo lắng cỡ nào không? Anh có biết cô ấy cần bao nhiêu dũng khí mới quyết định đến đây tìm anh không? Anh có biết những ngày cô ấy ở khách sạn, khẩn trương đến mức ăn không vào không? Các anh, những người đàn ông này, chỉ biết đòi hỏi, lại không bết cho đi! Nói một câu 'anh yêu em' thật sự khó như vậy sao? Sẽ chết sao? Đáng ghét..." Âu Dương Ninh Ninh càng nói càng tức, cuối cùng không biết vì sao lại khóc.
Phát hiện mình khóc, cô liên tục lau nước mắt, xoay người chạy nhanh ra ngoài.
Khấu Thiên Ngang đị bị cô mắng giống như đầu heo, sắc mặt trắng bệch, giật mình đứng im tại chỗ, thật lâu cũng chưa hồi hồn, cho đến khi lão Bart anhg giọng, nói một câu...
"Cô ấy không hiểu lầm."
Anh quay đầu, thấy lão Bart ngồi cạnh sô pha, cầm một tấm chăm nhỏ đắp cho Bạch Vân, quay đầu nhìn, chậm rãi mở miệng nhắc nhở: "Đứa nhỏ này nghe không hiểu tiếng Anh."
Không biết vì sao, điều đó cũng không khiến anh cảm thấy nhẹ lòng.
Sau đó, lão Bart lại nói thêm một câu: "Cô ấy chỉ mang thai."
Anh không biết giờ phút này trên mặt là biểu cảm gì, chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt. "Nghi ngờ hỏi... mang thai?"
"Đúng, mang thai." Lão Bart nhìn cái mặt trắng bệch của con trai, "Hai tháng rồi."
Khấu Thiên Ngang há mồm thở dốc, nói không ra lời, chỉ cảm thấy châm mềm nhũn, thậm chí anh còn không biết làm sao mình đi đến bên cạnh Bạch Vân, chờ đến khi anh phát hiện ra thì đã quỳ gối bên sô pha, sờ tay và mặt của cô, lẩm bẩm nói: "Ông trời của tôi..."
Nhìn thấy con trai thất thần, lão Bart đã sớm nhường vị trí cho anh, đứng sang một bên.
"Tôi gặp bác sĩ John, tại sao ông ấy đến đây? Cô ấy không sao chứ?" Đột nhiên nhớ đến, Khấu Thiên Ngang nắm chặt tay cô, khẩn trương quay đầu lại hỏi.
"Cô ấy không có chuyện gì." Lão Bart chống cây ba-toong nói: "Chỉ là không biết chính mình mang thai."
Anh quay đầu lại, hôn lên tay cô, đau lòng nhìn cô, ảo não nói: "Tôi là tên ngu ngốc..."
Lão Bart vươn tay, hơi chần chờ, mới vươn tay đặt lên vai anh.
Khấu Thiên Ngang cứng người, nhưng không hất tay ông ra.
Gánh nặng trong lòng lão Bart liền được hóa giải, hốc mắt hơi ửng hồng, có lẽ cô nói đúng, vẫn còn kịp, vĩnh viễn cũng không muộn...
....
"Hắc..." Thấy lông mi cô động đậy, sau đó từ từ mở ra, một tay anh khẽ vuốt trán cô, một tay thì nắm chặt tay cô, nhỏ giọng nói: "Em có khỏe không?"
"Em ngất xỉu, dọa anh sợ chết khiếp." Anh mỉm cười, gương mặt lại giống như mới gặp quỷ.
"A, em nhớ rồi..." Trông đầu liền nhớ lại, Bạch Vân quay đầu, phát hiện cô vẫn ở trong thư phòng, nhưng lại không thấy mọi người đâu cả, chỉ còn lại anh. "Khấu?"
"Hả?"
"Mới vừa rồi anh thật sự đã hiểu lầm ông ấy." Cô nhẹ giọng giải thích thay lão Bart, "Ông ấy chỉ muốn bù đắp."
Anh bảo trì im lặng, ánh mắt phức tạp.
Cô biết anh cần thời gian, không nê ép anh, chỉ thử chống tay muốn ngồi dậy, thế nhưng anh lại khẩn trương. "Em có muốn nằm thêm một chút nữa không?"
"Không sao, em muốn ngồi dậy." Bạch Vân mỉm cười, sau đó lo lắng đưa tay lên sờ sờ mặt anh, "Khấu, anh có khỏe không?"
Người té xỉu là cô, tại sao cô lại có cảm giác sắc mặt anh còn khó coi hơn cả mình, giống như là mới bị xe tông vậy.
"Anh không sao." Anh cười khổ, thuận ttheo ý của cô, để cô dựa vào anh, nửa nằm nửa ngồi. "Chỉ là vừa rồi bị mắng một trận."
"Ninh Ninh?" Bạch Vân càng ngây người, "Tại sao cô ấy lại mắng anh?"
Anh cười khổ, giọng khàn khàn nói: "Bởi vì anh là một tên đần độn."
Cô sờ sờ mặt anh, khẽ cười nói: "Làm sao có thể? Theo em thấy thì anh là người thông minh nhất."
Lời của cô khiến anh rung động, cầm hai tay cô, nhìn: "Không, anh rất ngu dốt, em mới là người thông minh..."
Không quen được người khác tán dương, khuôn mặt nhỏ nanh của Bạch Vân hơi ửng hồng, "Bây giờ sao đây? Chúng ta muốn ở chỗ này khen ngợi lẫn nhau sao?"
Anh cười mỉm, để trán mình chạm vào trán cô, "Không, anh chỉ muốn nói cho em biết, anh vẫn nên nói, nhưng lại quên nói với em."
"Ừ!" Cô nhíu mày.
Anh lấy ngón cái khẽ vuốt mặt cô, sau đó cúi người hôn môi cô, nồng nàn tha thiết nhìn cô, dịu dàng nói: "Anh yêu em."
Bạch Vân sửng sốt, miệng nhỏ khẽ nhếch, sau đó hốc mắt đỏ lên, khóe môi tràn đầy nụ cười, nói khẽ: "Anh có thể lặp lại lần nữa không? Em không nghe rõ."
Anh đau lòng khi nhìn thấy biểu tình không dám tin của cô, chỉ cảm thấy mình cực kỳ đáng chết, anh duỗi tay ra, ôm cô vào lòng, khàn khàn mở miệng: "Anh yêu em, muốn anh nói một mười ngàn lần cũng được."
"Không cần mười ngàn lần..." Bạch Vân ở trong lòng anh cười nghẹn ngào, "Mỗi ngày một lần là đủ rồi."
Anh nghe vậy nở nụ cười, đáp lại: "Không thành vấn đề."
Bạch Vân chôn mặt vào ngực anh, mặc dù biết vừa khóc vừa cười nhìn rất ngốc, nhưng cô vẫn không nhịn cười được và nước mắt vẫn không ngừng rơi.
Thật vất vả mới đè được nén cảm xúc, sắc trời bên ngoài cũng tối.
Đột nhiên, bụng cô phát ra âm thanh, Bạch Vân mặt đỏ, xin lỗi hít hít mũi, cười nói: "Em đói bụng."
"Anh nghe thấy." Khấu Thiên Ngang cười hôn lên trán cô, rồi mới đứng lên, ôm lấy thắt lưng cô, "Đến đây đi, chúng ta sẽ nghĩ cách để em ăn no."
"Khấu, em có thể tự đi được."
"Anh biết." Anh ôm cô đi ra khỏi thư phòng, nhe răng cười, "Anh chỉ là vui mừng mà ôm em thôi."
Cô không kháng nghị nữa, chỉ cười nói: "Bình thường em không có dễ đói như vậy."
"Anh biết."
"Chỉ vì em mang thai."
"Anh biết."
"Anh biết?" Cô sửng sốt.
"Lão già mới vừa nói cho anh biết."
"A." Cô lên tiếng, đột nhiên lại im lặng, sau đó không lâu lại nói: "Vậy anh cảm thấy thế nào?"
"Ừ, cảm thấy cái gì?"
"Thế nào a?"
"Anh cảm thấy..." Anh tiến vào phòng ăn, đặt cô ngồi trên ghế. mình thì nửa quỳ trước mặt cô, đôi tay bưng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, mỉm cười giọng khàn khàn nói: "Anh muốn nói cho toàn bộ thế giới biết em mang thai, lại muốn cầu hôn em lần nữa, anh cảm thấy em là cô gái thần kỳ nhất trên đời, anh cảm thấy anh là người đàn ông may mắn nhất trên thế giới, anh cảm thấy vô cùng... vô cùng... vô cùng..." Mỗi lần nói anh lại hôn cô một cái, "Vô cùng vui mừng."
"Thật sao?" Cô cảm động nhìn anh, chỉ cảm thấy muốn khóc.
"Thật." Anh cười cực kỳ dịu dàng, mở miệng nói: "Đương nhiên là thật, thân ái, em nguyện ý cưới anh không?"
Cô cười mà rớm nước mắt nói: "Em đã cưới anh rồi mà."
"Sai rồi." Anh lau nước mắt trên mặt cô, cười sửa đúng lời của cô: "Phải nói 'Em đồng ý'."
"Được, em đồng ý." Cô đáp lại theo yêu cầu của anh, nói xong không nhịn được cười thật to, "Đáng ghét, anh hại em giống như đứa ngốc, vừa khóc vừa cười."
"Anh nghĩ đó không phải do anh làm hại." Anh nói đùa: "Chắc là vì mang thai."
"Nói bậy." Cô hờn dỗi nói.
"Được rồi, là anh nói bậy." Anh cười thừa nhận, không lâu sau lại nói: "Em biết là khả năng đó có thể mà, anh nghe nói phụ nữa có thai tâm tình đều không ổn định."
"Khấu?"
"Hả?"
"Em đói bụng." Cô cười ngọt ngào, "Nếu anh có thể kiếm chút đồ ăn, em sẽ yêu anh hơn."
"Biết, anh lập tức đi lấy." Anh đứng dậy, hôn một cái lên má cô, hỏi: "Em muốn ăn gì?"
"Kem."
"Kem?" Vẻ mặt anh quái dị nhìn cô, "Em có thể ăn món đó sao?"
"Bác sĩ nói, trên nguyên tắc em muốn ăn cái gì thì liền ăn, còn có một số phụ nữ có thai muốn ăn bình thường cũng không thể ăn." Bạch Vân khẽ mỉm cười nói: "Ông ấy nói, nếu ngày mai anh rảnh, thì chúng ta đi đến đó, ông ấy sẽ nói cho chúng ta biết những điều nên chú ý."
"Em thật sự có thai, đúng không?" Hình như muốn xác định chuyện này là thật, anh lại quỳ xuống hơi kinh sợ sờ sờ bụng dưới của cô, "Nơi này có con của chúng ta?"
"Ừ!" Cô đặt tay lên bàn tay to của anh, dịu dàng nói: "Con của chúng ta."
"Xem ra không giống."
"Sau này càng lúc càng lớn, sẽ giống như trái banh."