Vợ Yêu Được Cưng Chiều Đến Tận Trời Của Chủ Tịch Mộ

Chương 1: Người đàn ông “chuẩn mực”



Translator: Wave Literature

Một mùa xuân nữa lại đến, khí trời vẫn còn phảng phất một ít không khí se lạnh của mùa đông đã cũ. Có lẽ, thành phố Z cũng đang háo hức chào đón một năm mới khi mà sự vui tươi, rộn ràng, tấp nập đang bao trùm cả thành phố này. Mặc cho từng cơn gió lạnh vẫn đang thoảng qua thành phố hưng thịnh, mọi người dân nơi đây vẫn phấn chấn chuẩn bị cho một khởi đầu mới.

Cơn mưa phùn vừa đi qua để lại khoảng trời chiều âm u đến lạ. Bầu không khí náo nhiệt của thành phố Z cũng vì thế chợt hiện lên chút vắng lặng.

Chiếc Volkswagen Passat màu đen đầy sang trọng dần lăn bánh, chậm rãi rời khỏi bãi đỗ xe dưới tầng hầm của một tòa nhà cao tầng, phía Bắc thành phố Z. Chiếc xe lướt nhẹ trên con đường dài và rộng, lao thẳng đến trung tâm thành phố.

Đêm nay, con đường dẫn đến nơi phồn hoa đô thị ấy thật ảm đảm. Những hạt mưa xuân thi nhau rơi xuống, càng làm bật lên một khung cảnh thật tiêu điều. Thứ ánh sáng duy nhất từ những ngọn đèn đường cũng mập mờ bởi hạt mưa ấy.

Tịch Hạ Dạ ngồi trên ghế lái, một tay điều khiển vô lăng, tay còn lại, cô chống nhẹ trên cửa sổ xe đang mở. Từng đợt gió lạnh liên tục tràn vào. Mái tóc vốn mềm mại buông hững hờ sau bờ vai gầy của cô gái nhỏ cũng vì thế mà rối bời.

Hôm nay, Tịch Hạ Dạ vẫn theo phong cách thường ngày của mình. Áo đen, quần đen, giày cao gót cũng đen tuyền. Duy mỗi chiếc áo khoác ngoài màu hồng phấn khiến cho cả người Tịch Hạ Dạ bớt lạnh lẽo đi phần nào. Tịch Hạ Dạ không có nhiều quần áo. Cô không có nhiều sự lựa chọn khác ngoài những bộ cánh màu đen nhàm chán mà cô mặc quanh năm.

Nhà hàng ở trung tâm thành phố Z đang đông nghẹt khách.

Tịch Hạ Dạ sải bước một cách duyên dáng đầy quyến rũ. Đôi mắt đen lãnh đạm nhanh chóng lướt nhẹ xung quanh nhà hàng. Cuối cùng, ánh mắt sắc sảo của cô nàng cũng dừng lại ở một chiếc bàn nằm trong góc của gian thứ ba.

Tịch Hạ Dạ tăng tốc đi về phía ấy.

Có vẻ, người đàn ông nơi góc bàn mà Tịch Hạ Dạ đang hướng đến đã đợi một lúc lâu. Nghe tiếng giày cao gót vang lên mỗi lúc một gần, anh ta vội ngước nhìn người con gái đang tiến về phía mình. Ánh mắt bỗng sáng lên một tia tinh nghịch.

" Anh Vương Hồng?"

Giọng nói trầm khàn mang chút lạnh lùng vang lên. Ánh nhìn kiên định khẽ lướt qua người đàn ông đang ngồi phía trước một cách hững hờ.

Người đàn ông này độ khoảng ngoài 30 tuổi, vẻ ngoài không mấy nổi bật nhưng lại khoác trên mình bộ Âu phục lộng lẫy. Ngay khi nhìn thấy Tịch Hạ Dạ, anh ta đã trao cho cô nụ cười đầy thân thiện. Ấy thế mà trong mắt Tịch Hạ Dạ, người đàn ông này có chút gì đó thật đáng ghét.

Nghe giọng Tịch Hạ Dạ, người đàn ông vội gật đầu và nhanh chóng đứng dậy: "Phải, tôi là Vương Hồng. Cô có phải là cô Tịch Hạ Dạ không?"

Tịch Hạ Dạ gật nhẹ, ngồi xuống chiếc ghế đối diện vị trí của Vương Hồng. "Xin lỗi vì đã để anh phải đợi."

Vương Hồng cũng ngồi xuống.

" Không sao thưa cô Tịch Hạ Dạ. Đàn ông chờ đợi phụ nữ là chuyện hiển nhiên mà. Nhưng, tôi không muốn điều này tái diễn. Ắt hẳn cô Tịch đây cũng đã biết rõ về tôi. Thế mà tôi chẳng biết được bất cứ điều gì về cô. Tôi nghĩ, cô nên bắt đầu bằng việc giới thiệu bản thân."- Giọng nói đầy vẻ kiêu ngạo của Vương Hồng khiến Tịch Hạ Dạ càng thêm chán ghét.

Tịch Hạ Dạ gật đầu một cách hờ hững thay cho câu trả lời. " Gọi món ăn trước đi, anh Vương!"

Tịch Hạ Dạ vẫy tay gọi phục vụ.

"Tôi là Tịch Hạ Dạ. Tôi đang làm việc ở tập đoàn Quang Vinh Thế Giới. Năm nay tôi 26 tuổi."

Tịch Hạ Dạ tháo chiếc găng tay và quẳng chúng sang một bên, rồi nói một cách thờ ơ.

"Hừm, ấy thế mà tôi đã nghe mợ Lưu giới thiệu khác về cô. Mợ Lưu bảo cô từng ghi danh vào Học viện quân sự và tốt nghiệp trường Thương mại quân đội."

Như chợt nhớ ra điều gì đó, Vương Hồng dừng lại, rồi nhìn Tịch Hạ Dạ một cách đầy sâu lắng, và tiếp tục với vẻ hách dịch vốn có: "Không giấu gì cô, bản thân tôi đã từng phục vụ trong quân đội. Mặc dù chức vụ hiện tại của cô cũng khá phù hợp với tôi. Nhưng, tôi không muốn tìm người có lý lịch tương tự như mình. Tôi cho rằng phụ nữ nên làm tốt vai trò của một người nội trợ đảm đang và người vợ hiền. Cô thấy có đúng không, cô Tịch Hạ Dạ?"

Nghe những câu nói toát mùi gia trưởng của Vương Hồng, đôi mắt đen xinh đẹp của người phụ nữ đối diện toát lên tia lạnh lùng đáng sợ. Tịch Hạ Dạ vẫn giữ nguyên biểu cảm từ đầu buổi trò chuyện đến giờ, chán ghét và lạnh lùng, cô tiếp tục giữ im lặng để mặc Vương Hồng tự mãn.

"Trước đây, cô có bạn trai chưa? Cô còn trong trắng không?" Người đàn ông hỏi lại lần nữa, cứ như hắn không cảm thấy đây là một vấn đề riêng tư hết sức tế nhị vậy.

Tịch Hạ Dạ lập tức nhíu mày ngay khi nghe Vương Hồng hỏi. Sự chán ghét càng ngập tràn bầu không khí.

"Theo lẽ thì, cô nên như vậy. Tôi không thích hẹn hò với những cô gái ngây thơ. Họ có quá ít kinh nghiệm sống và thường thì họ cũng chẳng biết mình muốn gì. Thật sự mà nói, họ dễ bị cám dỗ và không biết chung thủy. Thà rằng tôi tìm một người đàn bà dày dặn kinh nghiệm, còn hơn bị cắm sừng sau hôn nhân". Từng lời Vương Hồng thốt ra một cách không ngần ngại, tỏ vẻ như gã ta dày dặn và ghê gớm lắm.

Thấy Tịch Hạ Dạ vẫn im lặng, Vương Hồng tiếp tục luyên thuyên về bản thân như để cô gái đối diện hiểu rõ hơn về mình. "Tôi là dạng đàn ông chú trọng tính thực tế. Tôi đã trải qua quá nhiều chuyện rồi. Tôi đã làm qua tất cả những gì một người đàn ông có thể, đã nếm trải cũng như vượt qua nhiều chướng ngại của cuộc đời. Tôi muốn tìm một người đàn bà dày dặn sẽ nắm tay tôi đi đến hết quãng đời này. Tôi chẳng thích kết hôn với những người phụ nữ ngây thơ như cô. Cũng không phải là tôi không dám; chỉ là chúng ta không hợp nhau. Mà lý do chính là xây dựng mối quan hệ với những người phụ nữ đơn giản thường không có dài lâu".

"Tại sao anh chắc chắn rằng một người đàn bà với quá khứ không hoàn hảo thì sẽ dày dặn kinh nghiệm? Và làm thế nào anh có thể suy diễn được rằng những người phụ nữ ngây thơ thì không có kinh nghiệm cuộc đời, và họ không thể nào chống cự lại những cám dỗ?" – Sau một khoảng dài im lặng, cuối cùng Tịch Hạ Dạ cũng cười nhạt vặn hỏi lại. "Quan niệm của anh hơi cực đoan rồi đấy, anh Vương."

"Vậy để tôi nói cho cô nghe nhé cô Xi, tôi đã từng có nhiều mối tình một đêm. Hiện tại, tôi vẫn đang có người yêu. Thế cô có thể chấp nhận một người đàn ông như tôi làm chồng cô không, cô Tịch?" Vương Hồng nhìn Tịch Hạ Dạ đầy kiêu ngạo, cứ như đây là một điều rất đáng tự hào của hắn.

" Thế hôn nhân đối với anh là cái quái gì?"- Giọng đầy lạnh lùng.

"Trách nhiệm, chung thủy và sự tin tưởng lẫn nhau".

" Vậy thì nãy giờ anh đang cố chứng minh điều gì thế, anh Vương? Anh muốn khoe khoang rằng anh là một tên đào hoa à? Cái 'chung thủy' và 'tín nhiệm' của anh được minh chứng bằng việc anh đi xem mắt với một người phụ nữ trong khi vẫn cứ có tình một đêm và đang có bạn gái ư? Anh Vương à, chắc hẳn anh là một người đàn ông "chuẩn mực" xuất thân từ quân đội. Tôi nghĩ mình nên tìm chỉ huy của anh, kể cho họ nghe chiến công anh đã đạt được để họ trao cho anh một tấm bằng khen thật xứng đáng".

Tịch Hạ Dạ vẫn giữ nguyên vẻ vô cảm vốn có, nhưng cái địch ý trong giọng nói của cô nàng cứ như băng lỏng trên mặt hồ những ngày đầu xuân. Lạnh băng băng đâm thấu tim tên đào hoa đối diện.

"Tôi không tìm những người phụ nữ thơ ngây. Đây là tiêu chuẩn hôn nhân của tôi. Mặt ngoài họ tỏ vẻ thơ ngây trong khi sự thật là, họ không ổn định tí nào. Chính vì vậy, họ chẳng thể thủy chung."

Vương Hồng dường như rất cương quyết. Đôi mắt anh ta ánh lên vẻ quyết tâm khi ông ta nhìn Tịch Hạ Dạ. Thế nhưng, Hạ Dạ chợt thấy có gì đó lóe lên sâu trong đôi mắt người đàn ông này.

"Thế thì, anh Vương à, anh cứ việc dành thời gian tìm kiếm người phụ nữ dày dặn kinh nghiệm xã hội của anh đi." Tịch Hạ Dạ cười nhẹ, nói một cách thờ ơ đầy chế nhạo.

Ngay lúc này, người phục vụ bày thức ăn lên bàn. Tịch Hạ Dạ cũng không tỏ vẻ phải giữ kẽ. Đôi tay mảnh khảnh bắt đầu cầm đũa, coi như gã đàn ông trước mặt không hề tồn tại.

"Cô giận à, Cô Tịch? Tôi không thể phủ nhận rằng những điều cô vừa nói cũng có lý, nhưng đó chỉ là ý kiến chủ quan của cô. Những kinh nghiệm hơn 30 năm qua cho tôi biết, nhiều người phụ nữ đơn giản chẳng có gì tốt lành."

"Anh Vương à, tôi nghĩ rằng anh chẳng cần giải thích với tôi làm chi nữa. Ngay từ lúc ngồi xuống chiếc ghế này, tôi đã chắc hẳn rằng anh cũng chẳng phải người đàn ông của cuộc đời tôi. Chồng tôi à, phải cao ít nhất 1m 80. Nếu anh ấy phục vụ trong quân đội, đơn vị công tác phải từ trung đoàn trở lên và quân hàm ít nhất là trung tá. Chồng tôi hẳn phải là một người đàn ông hoàn hảo. Tôi xin chia buồn với anh rằng anh chả đáp ứng được bất cứ tiêu chuẩn nào mà tôi đưa ra. Nói tóm lại, anh, Vương Hồng, không xứng với tôi, Tịch Hạ Dạ. Đi ăn với người như anh khiến tôi thật sự chán ghét. Tôi xong việc rồi. Tận hưởng bữa ăn của anh nhé, anh Vương!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.