Chiếc xe tăng tốc đến Express Ring và rất nhanh chóng đã tới cầu South River.
Dưới cây cầu cạnh con đường, Mộ Du Thần để Tịch Hạ Dạ đậu xe vào. Sau đó, họ đi bộ khá xa dọc theo vỉa hè bên bờ sông. Tịch Hạ Dạ cảm thấy dường như anh ta muốn tham quan hết tất cả địa điểm cùng một lúc.
South River phát triển khá tốt. Trước đó, tập đoàn Quang Vinh Thế Giới cũng dự định phát triển một văn phòng Kinh tế khu vực tại đây nhưng sau đó, vì họ phải theo những dự án khác, nên dự án này tạm thời bị hoãn lại.
Người đàn ông này dường như có một tầm nhìn tương lại khá vĩ đại. Dân số ở đó khá đông, và phương tiện vận chuyển cũng khá tiện lợi. Nếu có người phát triển nơi này, thì tương lai sẽ rất sáng sủa.
Hiện tại, tuy nhiều người vẫn có cái nhìn không lạc quan về khu vực này, nhưng cá nhân cô vẫn đánh giá cao nơi này.
Anh không ở đó quá lâu. Sau khi suy nghĩ về những dự án của mình, hai người họ trở lại xe. Trời cũng gần tối, nên Tịch Hạ Dạ đã quyết định lái thẳng đến vị trí ăn tối đã dự định trước đó.
Nơi Tịch Hạ Dạ chọn để đưa Mộ Du Thần đến ăn tối không phải là một nhà hàng hạng sang. Thay vào đó, nó là một nhà hàng độc đáo ở South River. Được xây trên bìa suối nước nóng gần bờ sông. Đó là một nhà hàng Trung Hoa tươi ngon và thanh lịch.
"Cứ gọi bất cứ gì anh muốn. Đừng khách sáo?" Tịch Hạ Dạ đưa thực đơn cho Mộ Du Thần. Đôi mắt cô ấy rạng rỡ với những gợi ý chân thành và lòng biết ơn.
Mộ Du Thần cầm lấy thực đơn và từ từ lựa chọn.
"Các món ăn ở đây thật sự không tệ. Đặc biệt là món lẩu..."
Được bật mí thực đơn bởi giọng nói nhỏ và nhẹ nhàng của Tịch Hạ Dạ bất ngờ xuất hiện. Anh ngước lên nhìn đôi mắt cô ấy bừng sáng lên như những vì sao, đầy hy vọng.
Ánh mắt dễ chịu xuất hiện trên khuôn mặt điển trai của anh. Cuối cùng, theo lời đề nghị của cô, anh chọn món lẩu với các món ăn phụ, cộng với một ít nước ấm màu xanh lá của rượu rắn tre?.
Khi anh đưa thực đơn cho bồi bàn và định hỏi xem cô ấy có muốn bổ sung gì không, anh nhận ra cô đang chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ với một chút mơ hồ.
Anh ra hiệu cho người phục vụ rời khỏi. Theo cái nhìn lơ đãng của cô, anh mơ hồ nghe thấy tiếng cười thú vị bên ngoài từ vùng sâu của khu rừng hoa mận bên bờ sông. Những bông hoa mận nở rộ, những cánh hoa của chúng tung bay vòng quanh và rải rác dọc theo mặt đất. Nhiều người nắm tay nhau khi đi lại chậm rãi trên vỉa hè xanh tươi trong khu rừng hoa mận. Họ có thể là một cặp tình nhân hoặc một gia đình ba người...
Nhà hàng rất chu đáo, nên chỉ trong chốc lát thức ăn đã được phục vụ mang ra.
Tịch Hạ Dạ với lấy bình rượu tre và rót đầy hai cái cốc rỗng. Cô nhẹ nhàng đưa một cốc cho Mộ Du Thần, cái còn lại cô cầm trên tay. Một cái cau mày khó hiểu, cô chỉnh tư thế của mình lại trước khi uống cạn nó trong vài ngụm.
Đôi mắt lấp lánh của Tịch Hạ Dạ bỗng nhiên xuất hiện một chút xa xăm. Khi cô ấy tự rót vào cốc lần nữa và uống một ngụm nhỏ. "Tôi cũng đã có lần uống loại rượu này.Lúc đầu, tôi không thích vị của nó, nhưng tôi không biết từ khi nào tôi bắt đầu quen với nó. Thử đi, mặc dù tôi e rằng anh sẽ không quen với nó."
Mộ Du Thần lặng lẽ lắng nghe cô nói khi anh lấy rượu của mình. Anh uống một ngụm nhỏ và thấy rằng nó khá ngon. Nó có vị ngọt, nhẹ nhàng và thơm ngát.
Cô chợt nhớ ra rằng bà ngoại từng nói rằng nếu một người phụ nữ có thể giống như những thanh tre trong rượu rắn, thì có lẽ đó sẽ là sự kết hợp hoàn hảo, êm dịu, phong phú và tao nhã như rượu vang, bí ẩn, xinh đẹp, nhưng sở hữu một chất độc khủng khiếp như con rắn, và giữ lại văn hóa của trà tươi.
Nhưng đáng buồn...
Một lúc lâu, cảm giác bình thường mới trở lại.
Khi cô thấy Mộ Du Thần im lặng ngồi nhìn cô, cô ấy mỉm cười và nói với giọng có lỗi, "Anh không quen à?Tôi có nên đổi lấy một chai vang đỏ không?"
Mộ Du Thần đã lắc đầu. Anh đặt cốc nước xuống bàn nhẹ nhàng và nhìn xuống nồi lẩu đang sôi trước mặt anh. Hạ giọng xuống, anh nói, "Tôi chỉ đang suy nghĩ. Nếu chúng ta chỉ uống như vầy mà không gắp thức ăn thì liệu nó có bị nấu đến rịu rã không?"
Cô nghe thấy câu hỏi đầy ẩn ý của anh. Tịch Hạ Dạ đã nhìn xuống nồi và thấy bên trong đã sôi lên. Sau đó, cô cười một cách nhẹ nhàng và vui vẻ cầm đũa chọn thịt viên mời anh. "Thử đi. Thịt viên ở đây ngon lắm, đặc biệt là những quả bóng tôm."
Cô ấy chấm nó với một ít nước sốt vào từ từ đưa nó vào miệng.
Nhìn cô ăn, Mộ Du Thần cũng cầm đũa của mình lên và lịch thiệp gắp một vài món trong nồi lẩu. Anh gắp được một miếng thịt mỏng và rất hài lòng khi thấy nó có vị khá ngon.
Làn gió mát vừa lướt qua. Có một mùi hương nồng nặc của hoa mận thoang thoảng trong không khí, nó làm sảng khoái tinh thần và kích thích tâm trạng của con người.
Khi họ bước ra khỏi nhà hàng, lúc đó trời đã tắt ánh hoàng hôn. Ánh sáng đèn neon sáng chói che phủ toàn bộ thành phố Z theo một cách mờ ảo nhạt nhòa, những cái bóng mờ của những đèn đường có vẻ hơi ảm đạm.
Vào ghế lái, Tịch Hạ Dạ tựa cằm vào tay cô như thường lệ và gác nó lên cửa sổ hơi mở, tay còn lại thì vô cùng chắc chắn cầm vô lăng. Mộ Du Thần cảm thấy thư giãn và trong phút chốc anh quyết định nhắm mắt nghỉ ngơi. Chiếc xe được lấp đầy với một sự thanh bình rất tự nhiên.
Hai người không biết rõ nhau chỉ ngồi đó một cách yên lặng. Đáng lẽ họ sẽ cảm thấy hơi khó xử, nhưng kì lạ là, không có cảm xúc nào như vậy giữa hai người họ. Thay vào đó, hai người họ dường như là bạn bè đã quen biết nhau từ lâu. Khi họ ngồi cùng nhau, cho dù họ không nói gì, họ cũng không thấy tẻ nhạt.
Chiếc xe tăng tốc đều đặn chạy qua những con đường rộng lớn. Bởi vì họ đi qua vùng ngoại ô, không có nhiều người đi bộ trên đường. Đôi khi chỉ có một hay hai chiếc xe phía trước họ.
Tịch Hạ Dạ bất chợt nhớ ra con đường cô đang đi khá vắng vẻ, nhưng nó lại gần với Maple Residence của Mộ Du Thần. Nó được coi là khu vực dễ bị tai nạn bởi vì có nhiều khúc cong dọc đường và nhiều đường hầm dài xuyên qua núi với nhiều khúc cua. Địa hình cũng rất chông chênh và phức tạp. Bởi vì vậy, mọi người thường không đi con đường này, thậm chí trên một đêm vắng vẻ như vầy.
Nhờ vào sự thách thức của những khúc đường, nơi này dường như đã trở thành một nơi tụ tập của những đứa trẻ với các cuộc đua đêm. Vài ngày trước, báo chí vừa công bố tin tức về những chiếc siêu xe đang đua trong khu vực này.
Đúng như suy nghĩ về chuyện này, đột nhiên có tiếng rít của xe cộ chạy nhanh từ phía sau. Vài ngọn đèn sáng xuyên qua. Bởi vì ánh sáng chói mắt phản chiếu trong gương chiếu hậu, Hạ Dạ gần như đã không thể mở mắt ra được. Những chiếc xe giống như cơn bão quét qua cô ấy, rồi có tiếng huýt sáo mãnh liệt.
"Đẹp quá, nếu không nhanh lên, họ sẽ đóng các con đường phía trước! Muốn chạy cùng nhau một lúc không?"
Trong tiếng cười liều lĩnh và hỗn xược, một chiếc xe bên cạnh bắt đầu bắt kịp Hạ Dạ. Một gã trai trẻ đeo một quả chuối hình băng cướp biển đã thò đầu ra ngoài cửa sổ và nhìn Tịch Hạ Dạ để thách thức cô ấy.
Tịch Hạ Dạ nhìn người thanh niên đó bằng một cái nhìn sắc lạnh. Đôi mắt cô cau có, nhưng cô định lờ chúng đi.
Tuy nhiên, một chiếc xe khác bên cạnh chiếc xe đã đi qua suýt đụng phải chiếc xe của Mộ Du Thần mà Tịch Hạ Dạ đang lái. May thay, Tịch Hạ Dạ đã nhanh chóng phản xạ và cô nhanh chóng xoay bánh lái, tránh chúng bằng cách giảm tốc độ dứt khoát.