Xe của anh ấy không chậm lại, anh lao về phía trước như một mũi tên vượt chiếc Ferrari bên cạnh họ với tốc độ sấm sét.
"Cái quái gì thế! Chiếc xế hộp điên! Họ muốn chết ư??"
"Một con đường dốc phía trước. Họ muốn chết nhanh vậy sao?"
Mặc kệ những lời dè bỉu, ngay khi tiếp cận đoạn cua gấp, anh đã đạp lên phanh và đánh bánh lái bằng một cú xoay mạnh mẽ. Chiếc xe đảo hướng bất ngờ với tốc độ cực cao. Ngay lập tức chiếc xe như bay khỏi mặt đường đi qua đoạn cua cong và tiếp đất an toàn, chiếc xe chạy thẳng về phía trước.
"Thánh thần ơi, đó là Chúa sao?"
"Khỉ thật, tuyệt thật!Người đó là ai? Anh ấy thật điên cuồng!"
"F *ck! Thành công rồi! Chết tiệt!"
"Ngầu quá! Đủ bản lĩnh, đủ quyền lực, đủ gan gốc!"
Những chiếc xe xuất hiện từ phía sau đã chứng kiến cảnh gây sốc này. Họ không thể phản ứng gì ngoài việc trố mắt nhìn, không ai tin đó là sự thật và ngay lập tức chửi rủa!
Quái gì thế!
Những tiếng phanh xe gấp gáp như xét toạc bầu không khí. Chiếc Phaeton đen là là chiếc xe đầu tiên vượt qua vạch đích. Hai anh bạn trẻ chờ ở giao lộ đứng dựa vào cửa xe của họ. Họ vô cùng kinh ngạc bởi chiếc xe đó đã về đích đầu tiên mà không phải là những chiếc khác.
Mộ Du Thần tắt động cơ, rồi anh quay sang nhìn Tịch Hạ Dạ và thấy rằng cô ấy vẫn còn hơi choáng váng. Môi của anh lập tức cử động và giọng nói của anh thì thầm vào tai cô. "Cô sợ à?"
Tịch Hạ Dạ sau đó đã thoát ra khỏi bàng hoàng. Cô đưa một tay vuốt lại mái tóc lộn xộn của mình trước khi nhìn về phía anh lắc đầu. Như thể cô vẫn cảm thấy sợ hãi, cô nói, "Tôi chỉ hơi ngạc nhiên vì khả năng lái xe của anh điên đến thế này. Thật ra, khi anh thực sự nhập tâm vào nó, anh có thể rất..."
"Thật điên rồ?" Mộ Du Thần ngắt lời cô ấy, anh thấy thân mình run nhẹ lên trong làn gió đêm. Anh đột nhiên mở cửa xe, cởi chiếc áo gió màu đen và vô tình vứt sang cho cô, sau đó bước ra khỏi xe.
Làn gió mát mang theo hương thơm thoang thoảng. Cô chỉ cảm thấy có cái gì đó hướng về phía mình. Rồi, có một vật nặng trên đùi cô. Khi nhìn xuống, cô nhận ra rằng chiếc áo gió đen của anh đã rơi xuống vào đùi mình.
Tịch Hạ Dạ đã giật mình và đôi tay cô siết chặt một chút. Cô vẫn còn mơ hồ cảm nhận được hơi ấm nhẹ từ cơ thể anh với cái áo trên đùi cô. Cô nhanh chóng liếc mắt qua Mộ Du Thần.
Anh đã lấy ra một hộp thuốc lá trong túi và đốt một điếu. Khi anh nhìn thấy cô ấy, giọng nói sâu lắng và vô cùng hấp dẫn của anh hòa vào bầu không khí đêm lạnh.
"Mặc vào đi. Ngoài trời hơi lạnh."
Giọng điệu đó chứa đựng một sự quan tâm khó cưỡng lại.
Sau đó ít lâu một trong số ít những chàng trai đã trải qua một cú sốc lúc nãy. Họ tiến lại gần và đang định nói gì đó thì Mộ Du Thần đã ném cho họ một hộp thuốc lá. Nhanh chóng bắt được nó, tất cả đều chuyền nhau để hút. Bọn họ đốt thuốc và mỉm cười thân thiện gật đầu với Mộ Du Thần.
Đó được coi là một lời chào.
Từ phía sau cô tình cờ thấy anh hút thuốc, Tịch Hạ Dạ nhìn xuống chiếc áo gió trên đùi cô ấy lần nữa. Cô thở nhẹ rồi mặc nó vào. Sau đó, cô mở cửa và từ từ bước xuống xe.
Cơn gió đêm thật sự rất lạnh. Cô vừa xuống xe thì một cơn gió lạnh vô tình lại ập đến. Cô không thể làm gì ngoài những cử chỉ run rẩy, cô nhẹ nhàng chà xát đôi bàn tay đang lạnh buốt và hơi cóng lại với nhau. Sau đó, cô chậm rãi đi vòng sau chiếc xe và tiến về phía Mộ Du Thần. Đứng cạnh, cô để tầm mắt mình hướng theo ánh mắt của anh nhìn về phía những chiếc xe đang tăng tốc từ phía sau.
Làn gió đêm lạnh lẽo hòa cùng với mùi thuốc lá. Bên cạnh họ, ánh đèn đường vàng tỏa ra một luồng sáng mờ, làm cho bóng tối bên dưới chân họ xuất hiện rất lâu và mờ nhạt.
Rất nhanh chóng, các tay đua khác cũng bắt đầu vượt qua điểm kết thúc này. Họ đỗ xe ổn định và bước ra khỏi xe đi bộ tới Mộ Du Thần.
"Hay đấy, anh bạn! Không chỉ anh trông bảnh trai mà anh cũng có kỹ năng lái xe điên rồ. Anh em chúng tôi rất sửng sốt khi nhìn thấy anh. Sao anh làm được vậy?"
Một trong những gã cao, bảnh bao mặc đồ thể thao màu xanh đi bộ tới Mộ Du Thần. Biểu hiện của ông ấy tràn đầy sự ngưỡng mộ và ông không biết làm gì khác ngoài tung hô, "Chính xác!Tôi có thể thấy mọi thứ rõ ràng từ phía sau. Tất cả các đoạn cua đều được anh xử lý tinh tế. Cho dù anh có liều lĩnh, nhưng không phải ai trong chúng tôi cũng có thể lái như vậy, đặc biệt là khi anh tới khúc quanh sớm hơn. Thật điên rồ!"
Sự ngạc nhiên vẫn biểu hiện trên khuôn mặt của họ. Họ nhìn chằm chằm vào gương mặt đẹp trai của Mộ Du Thần. Và sau đó, họ để ý Tịch Hạ Dạ, người cũng đã đứng cùng Mộ Du Thần, tất cả họ đều vô cùng kinh ngạc.
"Một người đàn ông đẹp trai và một phụ nữ xinh đẹp! Thật là một cuộc so tài hoàn hảo!"
"Không ngạc nhiên khi anh ấy tài giỏi đến thế! Nếu ở cùng một mỹ nhân nhan sắc như vậy, tôi cũng sẽ làm được." Người mặc đồ thể thao xanh không thể không bình luận và đám đông cười nhạo.
"Vợ anh hay bạn gái anh? Cô ấy khá ổn! Đây, đây là phần thưởng của anh, chiến lợi phẩm của anh!" Người đó đã đưa cho anh hộp quà và mỉm cười.
Vợ?
Bạn gái?
Tịch Hạ Dạ hơi cau mày. Cô ấy đang định giải thích, nhưng cô thấy Mộ Du Thần đã đưa tay ra để lấy hộp quà. Dù đứng xa nhưng anh rất lịch sự, "Cảm ơn. Kĩ năng của anh cũng không tệ."
"Không sao. So với anh, chúng tôi không cùng đẳng cấp. Anh không phải là một tay đua chuyên nghiệp đấy chứ? Dựa trên kỹ năng của anh, tôi e rằng một tay đua chuyên nghiệp cũng không thể xử lý được như vậy. Với một mẫu xe như vậy, điều đó thật sự ấn tượng!"
Mộ Du Thần đưa hộp quà tặng cho Tịch Hạ Dạ trước khi anh ta lắc đầu và nói với một giọng hạ thấp "Không".
Cầm hộp quà trên tay, Tịch Hạ Dạ thấy nó đã được gói rất tỉ mỉ. Có cả một dải ruy băng mỏng và được buộc rất đẹp trên đó.
"Thưa cô, sao cô không mở nó ra để xem? Ban đầu, chúng tôi nghĩ rằng món quà tối nay chắc chắn thuộc về ông chủ Chung, nhưng không ngờ rằng một chiến thắng quá bất ngờ của chồng cô? Anh đã giành được món quà đắt tiền và tỉ mỉ của chúng tôi dễ dàng như vậy. Ông chủ Chung, lần sau ông phải cố gắng hơn nữa và làm vui người phụ nữ của ông."
Khi anh ta nói, anh chàng cao lớn, đẹp trai tên là Ông chủ Chung chỉ có thể lắc đầu qua một bên và chấp nhận thất bại, "Kỹ năng của tôi không tốt như anh ta. Tôi không thể làm gì khác được!"
Khi đám đông nghe thấy, họ ngay lập tức cười đùa và trêu chọc ông chủ Chung một chút.
"Cô hãy mở ra đi!"
"Phải, tôi cũng rất tò mò về thứ thực sự ở trong đó. Nhìn cái cách họ tỏ ra bí ẩn kìa!"
"Hãy mở nó ra! Có phải món đồ quý giá không? Chúng tôi cũng rất tò mò."
Xung quanh cô, người ta bắt đầu thúc giục.
Tịch Hạ Dạ đã giật mình. Cô ấy vô thức nhìn lên Mộ Du Thần, anh chỉ nhìn lướt qua cô và rồi cúi xuống nhìn món quà trong tay cô. Trong ý định, anh muốn cô mở hộp quà tặng và xem thứ bên trong.
Sau một thời gian im lặng, Tịch Hạ Dạ chỉ có thể gật đầu và từ từ kéo dải băng trên hộp ra. Cô mở hộp quà quà ra từng chút một. Điều mà tôi thấy được là...